Chương 175

“Ai nha, cha, cha mau buông ra ” Lý Kiều Kiều bất đắc dĩ nhìn cha chồng nhà mình, tɾong lòng xấu hổ nhưng lại sợ động thai khí nên không dám giãy giụa lung tung, cuối cùng vẫn để Lưu Đại Tráng ôm, nàng dâu không vui chu miệng đầy ấm ức.
Thấy con dâu như vậy, Lưu Đại Tráng cũng không làm kho” cô, ông cúi đầu khom lưng dỗ dành, tuy rằng tɾong lòng Lý Kiều Kiều có giận, song cũng sợ làm ầm ĩ khiến cha mẹ thức dậy, cô bĩu môi nằm ở tɾong lòng ông không nói chuyện nữa.
Lưu Đại Tráng vốn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục giãy giụa hoặc nổi giận, hiện nay thấy cô như vậy ông vui sướng ôm mỹ nhân một lúc lâu mới lặng lẽ qua về phòng mình.
Mà Lý Kim Loan ở phòng bên kia, sau khi mang đồ may vá từ phòng con gái về vẫn không chịu ngồi yên, bà tɾong đèn ngồi làm, bấy giờ Lý Mục từ bên ngoài trở về, thấy vợ mình bận việc, không khỏi có chút đau lòng tiến lên ôm người vào tɾong lòng.
“Tối rồi bà còn làm gì nữa? Mau đi ngủ.” Nói ra Lý Mục cũng không phải cha ruột của Lý Kiều Kiều, Lý Mục tên thật là Lý Túc, bác của Lý Kiều Kiều, ông và cha Kiều Kiều là anh em sinh đôi, nhưng hai người không cùng được nuôi ở một chỗ.
Sau cha Lý Kiều Kiều thi đỗ công danh, trên đường lên trấn trên bị một tên ăn chơi trác táng thiết kế hại chết nửa đường, tên kia muốn dụ Lý Kim Loan làm thiếp thất cho mình, lúc ấy Lý Kim Loan còn chưa đến hai mươi tuổi, trời phú cho bà một vẻ đẹp thướt tha.
Khi đó Lý Kiều Kiều vẫn chỉ là đứa bé, một thiếu phụ còn trẻ bỗng nhiên nghe tin chồng mất, lòng ôm con nhỏ, bà kho”c tưởng chừng như muốn ngất đi. Lúc này hay tin em trai gặp nạn, Lý Túc vội chạy đến, suốt đêm hạ táng cho em trai, lại bày mưu nghĩ kế dọa cho tên ăn chơi trác táng kia sợ chết khiếp, cùng ngày dẫn the0 Lý Kim Loan trở về quê quán.
Chỉ có điều ông không nghĩ tới Lý Kim Loan vì quá yêu cha của Kiều Kiều, nhất thời không chịu nổi đả kích tinh thần mà thác loạn một thời gian, vẫn luôn coi ông là Lý Mục. Ban đầu còn đỡ, nể tình nghĩa anh em, Lý Túc nhịn, không dám chạm vào bà, sau lại bị Lý Kim Loan không biết tình hình thực tế lần nữa quyến rũ, hai người trở thành vợ chồng thật. Chẳng qua nghĩ đến người anh em của mình, ông không dám sinh con với bà, mỗi tháng đều tốn một số tiền lớn mua thuốc tránh thai từ tɾong thành về cho bà uống, coi hai đứa trẻ như con ruột của mình, mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua.
Dành thêu tɾong tay bị chồng giựt lấy, Lý Kim Loan sửng sốt một hồi, bà cũng không biết vì sao mình lại gả cho người đàn ông hung dữ như vậy, dễ dàng trị được mình, hiện tại bị ông bắt đi nghỉ ngơi, bà chẳng những không giận mà còn ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Thấy bà như vậy, Lý Túc mới kinh ngạc phát hiện mình có hơi hung dữ, vội tiến lên đỡ vai bà cẩn thận dỗ dành “Loan Nhi, bà đừng sợ đừng sợ, tôi chỉ muốn bà đi nghỉ ngơi chút thôi…”
Lý Kim Loan vốn cũng hoảng sợ, giờ được ông dịu dàng trấn an, bà gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện của con gái bèn nắm chặt cánh tay chồng mình, nhỏ nhẹ nói với ông “Ông xã, chúng ta, chúng ta có con đi?”
Nếu không phải lão lớn không nên thân, bà cũng đã làm mẹ chồng người ta rồi, hiện tại còn mang thai không khỏi khiến người ta chê cười, nhưng bà không muốn khiến con gái lo lắng, chờ một lát sau lại nói “Ông xem Kiều Kiều nhà chúng ta mang thai kho” khăn cỡ nào, tôi … năm đó chúng ta thành thân một năm … ừm…”.
………….

Bình luận

Để lại bình luận