Chương 155

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 155

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trang sinh mộng điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. Trang sinh mộng điệp trong chương này có thể hiểu là nam chính không biết những gì nữ chính trải qua có là thật không hay đó chỉ là một giấc mơ.
Trong lúc mơ màng, dường như hắn đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng tên là Đoan Tĩnh.
Trong mơ, nàng chưa từng có được tình yêu và sự coi trọng của hắn.
Trong mơ, nàng an tĩnh ngoan ngoãn giống như một u hồn.
Trong mơ, nàng bị hắn gả cho Ô Lương Hãn…
Sau đó, nàng như một đóa hoa héo úa, cuộc sống không ngừng mài mòn tất cả những gì tốt đẹp nàng có, thậm chí bào mòn sinh mệnh nàng, cuối cùng nàng hóa thành tro tàn.
Khoảnh khắc mơ thấy Đoan Tĩnh chết, Hoàng đế bừng tỉnh trong nháy mắt, cảm giác vắng vẻ trong mơ khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Hắn hoảng loạn tìm bóng dáng Đoan Tĩnh, hắn muốn lập tức ôm lấy nàng, xác nhận nàng tồn tại, xác nhận nàng ở trong ngực mình.
Hắn hoảng loạn sờ soạng, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hai tay Đoan Tĩnh siết chặt thành nắm đấm, cả người trần trụi rúc trong ngực hắn.
Hoàng đế thở dài một hơi, hắn suy sụp nhắm mắt ngã xuống long sàng, trái tim dần dần bĩnh tĩnh lại.
Đoan Tĩnh mệt mỏi ngủ thiếp đi trên khuỷu tay hắn, hàng mi cong dài in xuống một cái bóng, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hoàng đế siết chặt vòng ôm, hai người dính sát vào nhau, cảm giác vừa hụt hẫng vừa bất lực trong mơ dần dần biến mất.
Cảm nhận được nàng ở bên mình, Hoàng đế nhẹ nhàng kéo chăn gấm trên người nàng xuống mới phát hiện ra tối qua bản thân hắn quá đáng đến mức nào.
Cả cơ thể Đoan Tĩnh trải đầy vết xanh tím, nàng bị hắn chơi đến không chỗ nào lành lặn, trong lúc ngủ còn nhíu chặt mày.
Hoàng đế thở dài, ngay sau đó lấy một bình sức từ ngăn kéo bí mật trên đầu giường ra. Hắn rất yêu nàng, yêu đến mức nâng trên tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan, hắn đã lâu lắm rồi không mất khống chế thế này.
Không ngờ thuốc trị thương hắn đã từng bôi cho nàng giờ lại có tác dụng, Hoàng đế dùng đầu ngón quệt một ít thuốc mỡ, lòng đau như cắt bôi lên đầu vú sưng đỏ của Đoan Tĩnh.
Mới chỉ chạm nhẹ một cái, Đoan Tĩnh run rẩy trong vô thức, nói mớ, “… Đau.” Sau đó nàng rúc thẳng vào lồng ngực hắn.
Hoàng đế như nín thở, hắn cố gắng nhẹ tay bôi thuốc cho nàng, nhìn thảm trạng bên dưới hạ thân của Đoan Tĩnh khiến lòng hắn vô cùng hối hận vì hành động thô bạo hôm qua của mình.
Hắn cắn răng, khó khăn bôi thuốc cho Đoan Tĩnh.
Ngay sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy, gọi Lương Cửu Công đến thư phòng.
Những lời tức giận hôm qua hắn nói lúc hai người lên giường, hôm nay vừa tỉnh dậy nghĩ lại hắn đã cảm thấy hối hận.
Nhưng hôn ước đã định ra trước mặt tất cả mọi người, hắn cần phải vạch ra một kế sách vẹn toàn.
Kẻ nào dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn thì tốt nhất là nên chuẩn bị trả cái giá lớn nhất.
Đặc biệt là người tên Ô Lương Hãn kia, hai mắt Hoàng đế sâu thẳm, cảnh trong mơ chân thật đến như vậy, cho dù giấc mơ đó là thật hay giả, hắn cũng sẽ không để yên cho hắn ta.
“Báo với Hỏa khí doanh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trong buổi tổng dợt hôm nay dùng hết pháo cho trẫm, trẫm muốn cho bọn họ biết rõ cái gì gọi là uy hiếp!” Hoàng đế dự định khiến đám người Mông Cổ hoảng sợ một phen, đồng thời dạy cho bọn họ một bài học.
“Dạ vâng.” Lương Cửu Công lĩnh mệnh.
“Đã điều tra ra được vì sao hôm qua Ô Lương Hãn cầu thân trước mặt mọi người chưa?” Hoàng đế cầm ngự bút, tùy tay vẽ một nữ nhân trên giấy.
Nữ nhân trong giấc mơ của hắn, nữ nhân tên Đoan Tĩnh, nữ nhân rất có thể là Kiểu Nhi của hắn.
“Bẩm Hoàng thượng, thời gian gấp rút, nô tài chỉ tra ra được ngày đó Ngũ công chúa không cẩn thận té ngã, không may kéo cả khăn che mặt của Tam công chúa xuống, trùng hợp bị Ô Lương Hãn nhìn thấy?”
“Không cẩn thận? Trùng hợp?” Mắt phượng của Hoàng đế híp lại, ngòi bút bên dưới vung vẩy như rồng bay phượng múa.
“Dạ vâng, có điều sáng nay Bát a ca có đến đây một chuyến, lúc đó ngài chưa dậy nên nô tài đã cản Bát a ca lại. Ngài ấy nói hôm đó ngài ấy cũng có mặt ở hiện trường, ngài ấy cảm thấy Ngũ công chúa cố tình ngã. Có lẽ là cảm thấy phẫn hận thay cho Ô Nhã thị.”
“Ha ha… không ngờ còn có cả nhân chứng.” Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai, “Tra xét thêm một lần nữa.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
“Cái tên Ô Lương Hãn kia là người thế nào?” Hoàng đế nhớ đến gã nam nhân phong lưu không biết tự kiềm chế trong mơ, khi nữ nhân kia bệnh lại đi thông đồng với lão bà của nam nhân khác, lực đặt bút cũng nặng hơn vài phần.
Lương Cửu Công nói, “Nô tài đã cho người tra xét người tên Ô Lương Hãn này, người Khách Lạc Thấm đều nói hắn giữ mình trong sạch, ngay cả thị nữ bên cạnh cũng không có. Nhưng có người nhìn thấy mấy hôm trước hắn dây dưa với Bảo Lặc Nhĩ, thoạt nhìn không giống người thanh tâm quả dục.”
Hai mắt Hoàng đế tối sầm, hắn gác bút.
Nhìn nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc trên trang giấy, đột nhiên Hoàng đế lên tiếng hỏi, “Lương Cửu Công, ngươi có còn nhớ lúc Kiểu Nhi bị sốt đến mơ hồ không?”
“Vâng, nô tài nhớ rõ, cũng may Lưu viện sử đến kịp thời, công chúa mới không có trở ngại gì.” Lương Cửu Công không biết sao đột nhiên Hoàng đế lại nhắc đến việc này.
Chỉ có Hoàng đế biết, hai chữ “Đoan Tĩnh” này, lần đầu hắn nghe thấy là từ trong miệng Kiểu Nhi lúc nàng bị sốt cao đến mơ hồ.
Nhớ đến lời nàng từng nói “ngài sống lâu hơn con”, cùng những lời nói mơ hồ khi nàng bị sốt cao, sự đau thương khó diễn tả thành lời, trong mắt Hoàng đế dâng lên sự khiếp sợ.
Chẳng lẽ…
Thế gian này lại có việc kỳ bí đến vậy sao?
Mực trên giấy đã khô, Hoàng đế lấy con dấu riêng của mình ra theo thói quen và in nó lên bức tranh vừa vẽ.
“Hoàng thượng, bức tranh này tên là gì?” Lương Cửu Công mượn câu hỏi của mình nhắc nhở Hoàng đế, bức tranh này còn chưa được đặt tên.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào bức tranh, ngự bút lại lần nữa rơi xuống, “Gọi là Trang Sinh mộng điệp đi.”
Lương Cửu Công thật sự không hiểu, rõ ràng người bên trong là Tam công chúa, vì sao lại muốn đặt một cái tên kỳ lạ đến như vậy, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.
“Lấy chiếc hộp kia của trẫm đến đây.”
Không cần nói rõ, Lương Cửu Công cũng biết phải lấy hộp nào.
Hoàng đế sợ bỏ lỡ những khoảnh khắc tươi đẹp của Đoan Tĩnh, bởi thế đi đến đâu cũng mang chiếc hộp này theo, thuận tiện cho hắn vung bút mọi lúc mọi nơi mỗi khi linh cảm bùng nổ.
Lương Cửu Công cẩn thận đưa chiếc hộp gỗ kia lên trên bàn, đây chính là bảo bối của Hoàng đế, hắn cũng không dám nặng tay.
Hoàng đế nhẹ nhàng mở khóa ra, chuẩn bị để bức tranh mới vẽ vào trong hộp, ánh đột nhiên khựng lại.
Hắn nhìn hộp đựng tranh chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu một hồi lâu mà không nói lời nào.
“Hoàng thượng?” Lương Cửu Công thử dò hỏi.
“Ngươi có dặn dò cung nhân vẩy nước quét nhà không được chạm vào đồ trong thư phòng của trẫm không?” Hoàng đế híp mắt hỏi.
Lương Cửu Công luống cuống, vội vàng quỳ xuống đất đáp, “Chủ tử, mỗi khi cung nhân quét tước thư phòng nô tài đều tự mình trông coi, tuyệt đối không dám lơ là, cung nhân vẩy nước quét nhà nửa chữ bẻ đôi không biết, tuyệt đối không có ai dám động vào đồ của ngài!”
Tròng mắt Hoàng đế xoay chuyển, hắn cầm một bức tranh trong hộp gỗ kia lên, trong một lần sơ ý hắn đã nhỏ một giọt mực lên góc của một bức tranh, mỗi khi hắn cuộn tranh lại đều sẽ để lộ giọt mực này ra ngoài như một thói quen.
Nhưng hiện giờ mặc dù thứ tự của các cuộn tranh không thay đổi, nhưng độ chặt của cuộn tranh không đồng nhất, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi hắn bỏ vào.
Nếu không phải hắn từng cuộn cuốn tranh này vô số lần, có lẽ sẽ chẳng phát hiện được sự khác biệt nhỏ xíu này.
Hoàng đế nhanh chóng nghĩ đến Thái tử, hắn không muốn hoài nghi Thái tử, đây là nhi tử hắn tự tay nuôi lớn, là người thừa kế Đại Thanh được hẳn lựa chọn.
Hôm qua Thái tử hơi khác thường, bởi vì tín nhiệm nên Hoàng đế bỏ qua cho hắn, nhưng trước mắt Hoàng đế không thể không hoài nghi lên người Thái tử.
“… Tra xét Thái tử.” Hoàng đế nhắm mắt, cuối cùng vẫn nói ra lời này.
“Mặt khác, gọi người của Nội vụ phủ đến, trẫm có việc muốn dặn dò bọn họ.” Ngày bốn tháng năm, buổi tổng duyệt.

Bình luận

Để lại bình luận