Chương 159

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 159

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bên trong phòng, Đoan Tĩnh vẫn rơi nước mắt như mưa, Hoàng đế đau lòng muốn chết, không ngừng dỗ dành nàng, “Kiểu Nhi, đừng khóc… là lỗi của Hoàng A Mã, là do ta không nói cho nàng trước. Đừng khóc nữa được không?”
Hai mắt Đoan Tĩnh đỏ hoe nhìn hắn, “Ngài nghĩ ra kế hoạch này từ lúc nào vậy?”
Hoàng đế vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giải thích, “Ta vốn định sau khi quay về từ Mông Cổ sẽ thông báo với bên ngoài nàng bệnh chết, sau đó lại đổi cho nàng một thân phận khác, quang minh chính lớn tiến cung tham gia tuyển tú.
“Nhưng ai ngờ kế hoạch bị thay đổi, hơn nữa nàng lại không tin tưởng ta…” Hoàng đế u oán liếc mắt nhìn Đoan Tĩnh nói tiếp, “Quả thật lúc đầu ta tức muốn chết, có điều, những lời mà ta nói lúc đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, không phải thật lòng!”
“Kiểu Nhi, sao ta nỡ để nàng gả cho người khác chứ…” Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Đoan Tĩnh, thâm tình nói.
“Sau đó ta nghĩ ra một cơ hội tốt, dứt khoát tương kế tựu kế, mượn hôn lễ dụ Ô Lương Hãn vào kinh, một khi hắn rơi vào lòng bàn tay của ta, ta muốn làm gì hắn mà chẳng được. Hiện giờ hắn bị nhốt bên trong phủ đệ kia, người bên cạnh cũng bị ta thay gần hết, thư từ mấy ngày nay hắn trao đổi với Đỗ Lăng quận vương cũng là do trẫm phái người bắt chước lại nét chữ của hắn viết ra, hắn bị ta giam lỏng, tương đương với một phế nhân.”
“Kiểu Nhi, Hoàng A Mã xin lỗi con…” Người trong giấc mơ kia không lấy lại công đạo cho nàng, nhẹ nhàng buông tha cho Ô Lương Hãn, khiến nàng phải nhận tất cả mọi tủi nhục.
Còn ta, tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Hoàng đế dự định qua một hai năm nữa sẽ khiến cho Ô Lương Hãn “bệnh chết”.
Nhưng chuyện này hắn không nói cho Đoan Tĩnh nghe.
Đoan Tĩnh tò mò hỏi, “Nhưng mà, hiện giờ con ở đây, vậy khách nhân bên kia không nhìn thấy tân nương tử thì phải làm sao bây giờ?”
Hoàng đế trìu mến nhéo chóp mũi của nàng đáp, “Sao có thể không có tân nương tử được, chẳng phải có Ngưu thường tại đấy thôi.”
“Xuân Thiên?”
Hoàng đế gật đầu, “Là nàng ấy. Dù sao tân nương đội khăn voan, không ai nhận ra cả, mấy năm nay nàng ấy làm không ít chuyện, trong lòng trẫm biết rõ. Nàng ấy ngoài ý muốn vào cung, đây vừa hay như một cơ hội để nàng ấy thoát thân, nàng ấy có được tự do, từ đây trong cung không còn Ngưu thường tại nữa”
Đoan Tĩnh gật đầu tán đồng, “Nên như thế, ngài nhất định phải chọn nhà chồng tốt cho nàng ấy, còn phải cho nàng ấy nhiều của hồi môn nữa.”
Hoàng đế mỉm cười đáp ứng, “Một mũi tên trúng hai đích, mượn nàng ấy gả đi thay nàng, ngược lại còn hay hơn bệnh chết, đến lúc đó cho dù mọi người có cảm thấy nàng là Tam công chúa, cũng sẽ hoài nghi bản thân nhìn nhầm.Dù sao nàng cũng quang minh chính lớn gả đi trước mặt chúng mệnh phụ. Còn về những người khác, tin tưởng ta, ta sẽ sắp xếp tất cả.”
Hoàng thượng đưa rượu hợp cẩn cho Đoan Tĩnh, hai người cùng uống rượu giao bôi.
Hoàng đế cầm một chiếc kéo dát vàng lên, cắt một lọn tóc của cả hai, sau đó tết lại, cất vào trong một chiếc túi uyên ương, thâm tình nói, “Kết tóc làm phu thê, mãi mãi ân ái.”
Kết thúc buổi lễ.
“Kiểu Nhi, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.” Hoàng đế nhìn Đoan Tĩnh cười nhộn nhạo, ngay sau đó đẩy nàng xuống giường, gấp gáp cởi vạt áo của nàng ra.
Long nhãn, hạt sen, táo đỏ, đậu phộng* cộm bên dưới khiến Đoan Tĩnh khó chịu.
(*)Trong đám cưới của người Trung Quốc có một phong tục là sẽ đặt 4 thứ trên giường gồm táo tàu, đậu phộng, long nhãn, hạt sen mang ý nghĩa “sớm sinh quý tử”, thể hiện lời chúc phúc lành cho đôi vợ chồng son sớm sinh đứa con trai kháu khỉnh.
Đột nhiên, nàng duỗi tay giữ chặt bàn tay đang tác loạn của Hoàng đế, mắt nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Chuyện này ngoại trừ con, thì còn có ai biết nữa?”
Hoàng đế khựng lại, ậm ừ đáp, “Ngạch… Bố tần, là người biết sớm nhất, ta nói với bà ấy, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, gả cho Ô Lương Hãn nàng sẽ không hạnh phúc. Ban đầu bà ấy còn không tin, sau đó…”
“Tiếp theo là Dụ thân vương, ông ấy liếc mắt một cái là nhìn ra ta sẽ không cam tâm tình nguyện buông tay… Ngoài ra Thái tử cũng biết, còn có Quý ma ma, Lương Cửu Công…” Hoàng đế càng nói càng chột dạ.
Đoan Tĩnh nghe hắn nói thì nở nụ cười quyến rũ.
Dưới ánh dạ minh châu mờ ảo, mỹ nhân trong chiếc váy đỏ, nở nụ cười xinh đẹp như hoa, khiến Hoàng đế thất thần.
Ngay sau đó, “bốp”, một cái tát hung hăng đập vào mặt hắn.
Đoan Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, “Khốn khiếp! Có phải ngài nhìn thấy con đau lòng thì cảm thấy rất tự đắc đúng không?”
“Bốp”, lại một cái tát nữa rơi xuống.
Hoàng đế vội vàng nắm lấy tay Đoan Tĩnh để lên môi mình hôn nhẹ, lực đánh của nàng không lớn, mặt hắn chỉ hơi đau nhẹ, nhưng lòng bàn tay nàng lại đỏ bừng hết lên.
Đoan Tĩnh tức giận đến vừa đánh vừa đá Hoàng đế, miệng còn không ngừng mắng chửi, “Ngài là cái đồ khốn khiếp! Đồ khốn khiếp.”
Hoàng đế cũng tự biết bản thân làm vậy là không đúng, hắn vội vàng nhận sai, “Là ta sai, là ta sai… ta khốn khiếp…”
“Ta, ta tức giận nàng không chọn ta, không tin tưởng ta… Kiểu Nhi, nàng phải tin ta, tin ta yêu nàng!” Hoàng đế bị thương nói.
“Ta chỉ muốn thử trái tim nàng một chút thôi, mỗi khi ta nói ta yêu nàng, nàng đều không chịu đáp lại… Ta biết trước đây ta đã làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng hiện giờ ta thật sự thật sự yêu nàng… Kiểu Nhi, rất xin lỗi…” Hoàng đế luôn miệng nói xin lỗi.
“Ta cũng yêu chàng.”
“Hả?” Câu xin lỗi của Hoàng đế chợt im bặt, hắn lắp bắp, khó tin hỏi lại, “Kiểu Nhi, Kiểu Nhi?”
Đoan Tĩnh nhìn hắn bình tĩnh thổ lộ, “Huyền Diệp, ta cũng yêu chàng.”
“Kể từ khoảnh khắc bước lên cỗ kiệu kia là liền cảm thấy hối hận. Dọc đường đi, ta đã nhiều lần muốn chạy trốn, trái tim ta đau đến mức như bị kim chích. Trong đầu không ngừng nhớ lại những lúc hai ta bên nhau, ta không cách nào đối bái với người khác được. Mãi đến khi phát hiện người kia là chàng, tất cả sự không tình nguyện trong nháy mắt biến thành cam tâm tình nguyện.”
Đoan Tĩnh nhìn hắn nghiêm túc nói, “Ta không thể không nói cho chàng biết, Hoàng A Mã, Huyền Diệp, ta yêu chàng, không muốn rời khỏi chàng… Sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên chàng”
Ngữ khí của Đoan Tĩnh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Bộp” một giọt nước mắt rơi trên mặt nàng, Hoàng đế vội vàng lấy tay che mặt, ngay sau đó hung hăng hôn lên môi nàng, miệng nỉ non, “Kiểu Nhi, ta cũng rất yêu nàng.”
Hắn gấp gáp muốn cả hai hòa làm một, muốn khiến nàng cảm nhận được tình yêu nóng bỏng của hắn.

Bình luận

Để lại bình luận