Chương 160

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 160

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hoàng đế tiện tay đẩy đống táo tàu và hoa quế trên giường sang một góc, hắn vừa ôm hôn Đoan Tĩnh vừa cởi y phục trên người cả hai ra, chẳng mấy chốc cả hai đã trần truồng dán vào nhau.
Da thịt tiếp xúc không bị cản trở bởi y phục, cảm xúc ấm áp mượt mà, mỗi một tấc trên cơ thể Đoan Tĩnh đều khiến hắn mê muội.
Hắn hôn dọc theo cổ Đoan Tĩnh xuống dưới, âu yếm từng tấc da thịt trên cơ thể nàng.
Hạ thân Đoan Tĩnh nhanh chóng chảy nước.
Hoàng đế dịu dàng thẳng tiến, Đoan Tĩnh nức nở thở hổn hển.
Lần giao hòa này tràn ngập tình yêu, dịu dàng vô biên.
Ánh nến sáng rực, chăn gối điên đảo.
Trong lúc giao hòa, Đoan Tĩnh còn không quên mở miệng uy hiếp Hoàng đế, “Chuyện chàng gạt ta lần này, đừng tưởng có thể dễ dàng che giấu! Nếu hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc, ta tuyệt đối không thèm quan tâm đến chàng. A ưm… chàng, chàng nhẹ chút, sau đêm nay, một tháng, không, hai tháng, chàng đừng mong chạm vào người ta…”
Hoàng đế tỏ vẻ đáng thương nhìn Đoan Tĩnh, hạ thân đong đưa nhẹ nhàng, “Không cho thương lượng đường sống sao?”
“Không cho!” Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn hắn nói.
“Vậy, xem ra đêm nay ta phải ra sức mới được.” Hoàng đế giã mạnh vào hoa tâm Đoan Tĩnh, mỉm cười kề sát tai Đoan Tĩnh nỉ non, “Kiểu Nhi, đêm nay, Hoàng A Mã rót đầy con được không? Tuyết đối sẽ không lãng phí một giọt nào. Khâm Thiên Giám đã tính rồi, hôm nay là ngày lành…”
“Á…” Hai chân Đoan Tĩnh quặp lên hông Hoàng đế, nàng bị hắn đâm đến thân thể không ngừng lay động.
Dương vật nóng bỏng căng từng nếp gấp trong hang động ra, thân gậy cứng rắn cọ xát với mị thịt.
Nơi giao hợp ướt đẫm, gian phòng ngập mùi dâm mĩ.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hơi thở nóng rực giao thoa.
Nước dâm chảy ào ào, cơ thể động tình giao triền bên nhau, khiến Đoan Tĩnh không ngừng tiết hoa dịch, để mặc Hoàng đế tùy ý quấy phá, những tiếng giao hợp “òm ọp òm ọp” không ngừng vang lên bên tai.
Giường cưới rung lắc kịch liệt, nửa canh giờ sau, Hoàng đế cắm vào khẩu cung bắn toàn bộ long tinh ra.
Đoan Tĩnh mệt mỏi thở dốc, nàng nghe thấy Hoàng đế tự lẩm bẩm, “Lần đầu tiên…”
Nàng còn chưa lấy lại tinh thần đã bị kéo tiếp vào vực sâu tình dục.
Côn thịt bên trong thân thể nàng lại lần nữa cương cứng.
Đoan Tĩnh nhanh chóng hiểu được lời lúc nãy của Hoàng đế có nghĩa là gì.
“Lần thứ hai.”
י,Đoan Tĩnh mệt đến mức không muốn cử động thân thể.
“Lần thứ ba.”
Mí mắt Đoan Tĩnh như muốn sụp xuống, bụng nhỏ đã căng phình như bụng bầu.
Nhưng thoạt nhìn Hoàng đế vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, hắn nói được làm được, cản bản không hề nói chơi.
Hôm nay hắn rất ngoan, chỉ làm tư thế truyền thống.
Không đa dạng nhiều kiểu, nhưng tinh lực lại dư thừa.
Sau khi nghỉ ngơi mười lăm phút, hắn lại tiếp tục dán lên người Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh tức giận véo hắn vài cái hỏi, “Còn chưa dây dưa xong nữa?”
Hoàng đế cười nói, “Chưa.”
Đoan Tĩnh dây dưa trên giường với Hoàng đế hồi lâu, cuối cùng vẫn để cho hắn thành công đè lên người nàng.
Côn thịt nóng bỏng đẩy hai cánh hoa đỏ tươi ra, lại lần nữa vọt vào trong.
Đoan Tĩnh vô lực nhíu mày, tiếp nhận tất cả những gì Hoàng đế ban cho.
Trong lúc hai người hòa làm một, ánh nến lay động, khung cảnh mông lung, cuối cùng Đoan Tĩnh cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
“Lần thứ tư.”
Lúc Hoàng đế nói ra lời này, Đoan Tĩnh đã hôn mê, hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hoàng đế đang trong công cuộc cày cuốc lần thứ năm.
Hoàng đế thấy nàng mê mang bị thao đến tỉnh, nhếch môi cười nói, “Kiểu Nhi, con tỉnh lại đúng lúc lắm, Hoàng A Mã lập tức bắn cho con!”
Dứt lời, hạ thân tăng tốc thao cắm, lần nào cũng đâm mạnh vào tử cung.
Đoan Tĩnh mê mang nức nở, lắc đầu từ chối, bụng nhỏ của nàng đã trương phình lên, căng đầy rồi, “Đừng, bắn ra bên ngoài được không, không chứa nổi nữa, ta trướng lắm.”
Mồ hôi trên người Hoàng đế chảy ra như mưa, hạ thân điên cuồng ra vào, nghe vậy mỉm cười đáp, “Đừng sợ, Hoàng A Mã thử với tay vào kiểm tra rồi, còn ăn được nữa, ngoan, phải tin tưởng bản thân mình.”
Đoan Tĩnh không thèm tin lời nói cuội của hắn, mỗi khi quy đầu đâm mạnh lên cửa tử cung, đều kiến thành tử cung hõm sâu vào trong.
Tiểu tử cung chứa đầy tinh dịch của Hoàng đế, giờ lại còn bị hắm đâm vào liên tục khiến nó đến cực hạn, mỗi một cú nhấp của Hoàng đế đều khiến cơ thể Đoan Tĩnh tê rần, mị thịt mút chặt thứ đồ xấu xa kia.
“Hu hu… đau…” Đoan Tĩnh nhíu mày, tay đấm lên cánh tay Hoàng đế la khóc, “Đừng vào, hu hu.”
Cơ bụng của Hoàng đế cứng lại, hắn đẩy nhanh tốc độ va chạm, cắn răng gian nan nói, “Nhịn một chút, nhịn một chút, chút nữa là được.”
“Hừ…” Hoàng đế gầm lên một tiếng, “Kiểu Nhi, nhận lấy, cho con hết! Hoàng A Mã bắn hết cho con!”
Ngay sau đó hắn cắm quy đầu vào cửa tử cung của Đoan Tĩnh, từng dòng tinh dịch phụt mạnh vào trong. Tinh dịch cọ rửa tử cung, khiến cho bụng nhỏ vốn đã căng phồng giờ lại nhô cao hơn trước.
“Hu hu.” Đoan Tĩnh bị trướng đến phát khóc.
Hoàng đế bắn toàn bộ tinh dịch vào trong xong thì thỏa mãn ngã lên người Đoan Tĩnh, hai tay giang ra ôm nàng vào ngực mình.
Hắn thử dùng long đầu thăm dò vào bên trong, khi cảm nhận được lực bắn ngược ra mới vừa lòng mỉm cười.
Hắn dùng côn thịt của mình như nút chặn, lấp kín hạ thể của Đoan Tĩnh.
Hai mắt Đoan Tĩnh mê ly, cả người ướt sũng như vừa được vớt từ trong nước ra.
Cả gian phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ, khuôn mặt Đoan Tĩnh đỏ bừng, hai mắt long lanh, tóc mai ẩm ướt, dán chặt vào gương mặt trắng nõn của nàng, miệng không ngừng thở dốc hệt như một con cá chết khát.
Khăn trải giường bên dưới ướt đến mức có thể vắt ra cả thau nước, bụng nhỏ nàng trướng đến vô cùng khó chịu, thế mà Hoàng đế còn chặn ở bên trong, không có ý định rút côn thịt của hắn ra.
Tinh dịch đậm đặc bị bắn đầy tiểu tử cung Đoan Tĩnh, cảm giác no căng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Đoan Tĩnh thật sự không hiểu hôm nay cẩu nam nhân này lên cơn gì, đã nhiều lần bắn vào tử cung của nàng, đã vậy còn chặn bên ngoài không cho tinh dịch chảy ra.
Cảm giác căng trướng thật sự rất khó chịu, nàng đáng thương cầu xin Hoàng đế rút ra, “Hoàng A Mã, bây giờ có thể rút ra được chưa? Trướng, trướng quá… hu hu…”
Hoàng đế híp mắt, mỉm cười hôn lên môi nàng trấn an, lời nói ra lại không hề có ý thương lượng, “Không thể.”
“Để như vậy ngủ, ngoan…”
“Hu hu… đừng mà…” Đoan Tĩnh đỏ mắt khóc thút thít.
Hoàng đế nhấp hai cái uy hiếp nói, “Không muốn ngủ thì làm tiếp.”
Côn thịt mềm mại cương nhẹ, giống như muốn lập tức xông pha chiến trường.
Giả vờ đáng thương không hiệu quả, Đoan Tĩnh tức giận hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không muốn để ý đến hắn.
Nàng cho rằng bản thân sẽ khó chịu không ngủ được, nhưng có lẽ nàng đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân, chẳng bao lâu sau nàng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
……
Bên ngoài cửa sổ, trời dần sáng, trong phòng, nến đỏ cũng cháy gần hết.
Có lẽ là do bị dị vật nhét vào khiến Đoan Tĩnh ngủ không yên ổn.
Trong lúc mơ ngủ, trán nàng có cảm giác tê dại, cảm giác này lúc có lúc không.
Lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại nàng cảm thấy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng, áo ngủ mới tinh, khăn trải giường bên dưới cũng đã được thay mới.
Điều quan trọng nhất chính là, những thứ bên trong cơ thể cũng biến mất không còn tăm hơi.
Gian phòng tản ra một mùi đinh hương vô cùng dễ chịu.
Đoan Tĩnh lười biếng đứng dậy, men theo mùi hương, lúc này nàng mới phát hiện nơi mùi hương tỏa ra là túi thơm tránh thai trên đầu giường.
Nàng tò mò ngửi thử, chẳng lẽ Lưu viện sử đã đổi phương thuốc rồi sao?
“Lục Y..” Đoan Tĩnh ngồi trước gương, thuận miệng gọi một câu, ánh mắt vô tình liếc qua gương , nàng ngây ra.
Nàng thò mặt sát gần chiếc gương, cẩn thận nhìn trán mình.
Trong một đêm, đột nhiên trán nàng mọc ra một nốt ruồi son!
 

Bình luận

Để lại bình luận