Chương 161

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 161

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đoan Tĩnh dùng đầu ngón tay sờ thử, không phải thuốc màu… “Ái Tân Giác La Huyền Diệp!” Đoan Tĩnh tức giận đập bàn.
“Đến đây đến đây…” Hoàng đế bưng một chén cháo nóng nhanh chân chạy đến.
Hắn đặt chén cháo xuống bàn, ngay sau đó chu miệng thổi ngón tay đã bị nhiệt độ chén cháo làm cho đỏ hồng.
Đoan Tĩnh bị hắn làm cho nhất thời không hiểu ra sao, cũng quên luôn bản thân định chất vấn mụn ruồi trên trán, vội vàng nắm lấy ngón tay hắn xem xét, thấy không bị phồng lên mới an tâm.
“Chàng làm gì đó?” Đoan Tĩnh khó hiểu nhìn chén cháo trên mặt bàn.
“Sợ nàng tỉnh dậy đói, ta xuống bếp tự tay nấu cháo, có muốn nếm thử hay không?” Hoàng đế tri kỷ hỏi.
Đoan Tĩnh mơ mơ màng màng bị kéo đến cạnh bàn được Hoàng đế đút từng ngụm cháo.
Vẻ mặt Hoàng đế chờ mong hỏi, “Có phải ăn rất ngon hay không?”
Cháo trắng mà thôi, Đoan Tĩnh thật sự không cách nào nhìn ra chút vị ngon trong chén cháo này.
Nhưng nhìn thấy cặp mắt sáng lấp lánh cùng với dáng vẻ mong chờ của Hoàng đế, nàng thật sự không đành lòng đả kích lòng tự tin của hắn, cuối cùng chỉ đành gật đầu đáp, “Ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Hoàng đế đút hết chén cháo kia vào miệng Đoan Tĩnh.
Lúc này, Đoan Tĩnh mới nhớ tới nốt ruồi son mọc trên trán mình sau một đêm.
Nhưng cơn tức đã bị chén cháo này của hắn làm cho tan đi hết, hiện giờ thật sự không còn chút tức giận nào. Đoan Tĩnh bất đắc dĩ nghiêm trang hỏi hắn, “Nốt ruồi son này của ta là sao?”
Hoàng đế sờ mũi nói, “Khụ khụ, cái đó, ta phải đổi cho nàng cái thân phận để nàng quang minh chính lớn tiến cung, không thể giữ nguyên gương mặt này được. Cái này do Lưu Thanh Phương chế tạo ra, thật ra không khác gì hình xăm đâu, nên hôm qua nhân lúc nàng ngủ, ta tự tay làm cho nàng. Nhìn, nhìn được không?”
Đoan Tĩnh tức giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngập nước, hoàn toàn không hề có lực sát thương, ngược lại trông có vẻ mềm mại đáng yêu.
“Sao hả? Nàng không thích à?” Hoàng đế dùng một tay bế nàng lên đùi hắn rồi ôm nàng vào lòng.
“Cũng không phải.” Đoan Tĩnh chần chừ nói, “Chỉ là cảm thấy kỳ kỳ.”
Nàng sờ giữa mày.
Đột nhiên trong một đêm mọc thêm một nốt ruồi, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Hoàng đế hôn lên nốt ruồi son giữa mày nàng nói, “Rất đẹp.”
Hoàng đế không nói sai, nốt ruồi son đỏ tươi khiến dung nhan Đoan Tĩnh càng kiều mỹ, nốt ruồi kia còn mang theo sự thánh khiết, quả thật như nét bút hoàn thiện của danh họa.
“Chàng mới vừa nói đổi thân phận để ta tiến cung? Ta, ta không muốn đổi, ta chỉ muốn làm hài tử của ngạch nương mà thôi.” Đoan Tĩnh cúi đầu nghịch ngón tay nói.
Hoàng đế bất đắc dĩ vuốt ve nàng nói, “Triệu Giai thị đã làm thỏa thuận với ta, bà ấy nói bà ấy đã ở trong cung hơn nửa đời người, nhìn phong cảnh trong cung đã chán ngấy rồi, bà ấy muốn ra khỏi cung sống cuộc sống như người bình thường. Vốn dĩ không hợp quy củ, nhưng ta đã đáp ứng rồi. Không phải lúc trước chúng ta cũng đã thỏa thuận, ta sẽ đồng ý với nguyện vọng của bà ấy sao? Vừa hay, bà ấy thành toàn cho ta, ta thỏa mãn bà ấy.”
“Nhưng mà, ta đã làm trái thỏa thuận.” Đoan Tĩnh mím môi nói.
“Không sao cả, ta thực hiện lời hứa, được không? Chúng ta kết thúc thỏa thuận trước thời hạn, ta gấp không chờ nổi muốn quang minh chính lớn ôm nàng.” Hoàng đế trìu mến nhìn thiếu nữ trong ngực mình nói.
“Chàng có chắc đây là ý của ngạch nương ta sao? Có phải chàng ép buộc bà ấy không? Hay là bà ấy không muốn gặp lại ta nữa?” Đoan Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế hỏi.
“Hừ, nếu nàng không tin thì tự đi hỏi bà ấy đi.” Hoàng đế không thẹn với lương tâm nói.
….
Đêm đó, Đoan Tĩnh âm thầm tiến cung, gặp mặt Bố tần.
Hoàng đế ở ngoài cửa chờ, nghe thấy tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền từ trong ra thì nhếch mép cười.
“Lần này, lòng nàng sẽ không còn vướng bận nào khác, sẽ hoàn toàn thuộc về trẫm.”
“Hoàng thượng anh minh.” Lương Cửu Công thấp giọng tâng bốc hắn.
“Cũng không phải trẫm anh minh, phải cảm ơn vị biểu ca si tình kia của Triệu Giai thị, nhiều năm như vậy mà hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định với bà ấy. Bằng không dù trẫm có phái người âm thầm hỗ trợ bọn họ gửi thư từ qua lại, cũng không cách nào đả động được một trái tim không còn ánh sáng hy vọng.” Hoàng đế nhướng mày.
“Chậc, coi như trẫm hao hết sức lực vì nàng. Hiện giờ ngay cả chuyện tự cắm sừng mình trẫm cũng làm, nàng mà không sinh cho trẫm một hoàng nhi khỏe mạnh bồi thường lại, trẫm chẳng phải làm công cốc hay sao.”
Lương Cửu Công cười nói, “Hoàng thượng hẳn là sẽ nhanh chóng được như ý nguyện. Khâm Thiên Giám đã lựa chọn ngày lành tháng tốt, Lưu viện sử cũng đã đổi túi thơm tránh thai thành túi thơm trợ tử. Địa lợi nhân hoà, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho Hoàng thượng, để công chúa sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh!”
“Đúng rồi, nhớ âm thầm đưa cho Triệu Giai thị một thang thuốc, để cho bà ấy tái giá đã là điểm mấu chốt của trẫm, tuyệt đối không thể để bà ấy sinh con được, bằng không mọi chuyện sẽ rối tung lên. Không phải vợ trước của tên biểu ca Triệu Giai thị có con rồi sao? Âm thầm phái người nhìn bọn họ chằm chằm. Chỉ khi nào Triệu Giai thị sống thoải mái, bé con kia mới có thể an tâm được, trẫm mới sống yên ổn.” Hoàng đế bất đắc dĩ nói.
“Nô tài tuân mệnh.”
Cũng vì suy nghĩ cho Đoan Tĩnh, bằng không Hoàng đế sẽ không dùng thủ đoạn phức tạp đến vậy.
Vì Đoan Tĩnh, năm ngoái lúc còn ở Sướng Xuân Viên, Hoàng đế đã cho người tìm đến thanh mai trúc mã của Triệu Giai thị trước khi bà ấy tiến cung, âm thầm cho phép bọn họ gửi thư từ qua lại, thậm chí còn phái người ngày đêm cổ vũ Triệu Giai thị, hiện giờ quả nhiên có hiệu quả.
Một nữ nhân thiếu cái gì, ngươi cho nàng cái đó.
Nếu không cho được, vậy thì cho nàng tình yêu.
Hiện giờ Triệu Giai thị chưa đến bốn mươi tuổi, cho dù có thể buông tay nữ nhi, nhưng thỉnh thoảng khi ngắm trăng cũng sẽ mong mỏi có người yêu thương, nâng niu bà ấy trong lòng bàn tay.
Bà ấy vốn còn ôm một chút hy vọng, muốn để Đoan Tĩnh thuận lợi thoát khỏi mối quan hệ bất luân này, thoát thân gả đến Mông Cổ, nhưng hiển nhiên Đoan Tĩnh cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy chết lặng của nàng, Triệu Giai thị thật sự không đành lòng, thở dài một hơi, quyết định nghe theo kế hoạch của Hoàng đế, để nữ nhi có được hạnh phúc.
Còn bà ấy, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống tuổi già của bản thân.
Bà ấy hoàn toàn đoán được vị biểu ca đã mai danh ẩn tích từ lâu kia đột nhiên lại liên hệ với bà là thủ đoạn của Hoàng đế.
Nhưng cho dù có biết, bà ấy vẫn lựa chọn rơi vào bẫy của Hoàng đế.
Một mặt là vì Đoan Tĩnh, mặt khác là vì chính bà ấy.
Hơn nữa, bà ấy biết chỉ có làm như vậy, Hoàng đế mới yên tâm.
Một mũi tên trúng ba con nhạn, âm mưu của Hoàng đế đã suy xét đến cả tâm lý của Triệu Giai thị, vì vậy bà ấy cam tâm tình nguyện rơi vào cạm bẫy này.
Tiếng khóc trong phòng ngày càng nhỏ dần.
“Phú Sát gia bên kia chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Mọi việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông*”
Mọi việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông: Nguyên văn: “Vạn sự cụ bị, chích khiếm Đông phong”. Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên
thời, còn gọi là thời cơ.
“Tốt.” Hoàng đế cười nhếch mép, trong mắt là vẻ kiên định khi nắm chắc mọi thứ trong tay.
Giống như hắn chắc chắn khi Đoan Tĩnh tỉnh lại nhìn thấy nốt ruồi son kia sẽ cảm thấy tức giận, vì thế mới chuẩn bị tốt mọi thứ để dỗ dành nàng.
Quả thật hắn có nấu cháo thử, nhưng món cháo trắng đơn giản thôi mà cũng bị hẳn nấu ra mùi vị kỳ quái.
Hoàng đế tự mình nếm thử một miếng, suýt chút nữa bị sặc.chết.
Cuối cùng chỉ có thể ngự trù làm, hắn chỉ tự tay rửa gạo, sau đó dõng dạc tuyên bố với Đoan Tĩnh đây là cháo hắn nấu, ôm tất cả công lao lên người mình.
Đối phó với Đoan Tĩnh, hắn dùng hết tâm cơ và thủ đoạn.
Tựa như Tôn Ngộ Không khó lòng trốn khỏi bàn tay của Như Lai Phật Tổ vậy.
Hắn sẽ giữ chặt nàng trong lòng bàn tay, dùng tình yêu của mình bao bọc lấy nàng.
Nói dối? Quỷ kế? Giao dịch? Lợi ích?
Nàng mãi mãi không cần biết những thứ này…

Bình luận

Để lại bình luận