Chương 163

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 163

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Nhưng mà…” Nghi phi đờ người.
Nữu Hỗ Lộc Quý phi và Vinh tần cũng đờ đẫn.
Chuyện này là sao?
Dung mạo của Chiêu Quý phi giống hệt Tam công chúa, nhưng dù sao cũng không phải nữ nhi ruột của mình, ngạch nương ruột của người ta đã nói là không phải, bọn họ còn nghi ngờ cái gì?
Nhưng sao Hoàng đế có thể chọn một nữ nhân có dung mạo tương tự với nữ nhi của mình tiến cung chứ?
Đây chẳng phải là kiếm cớ cho người khác nói ra nói vào sao?
“Nói cái gì thế?”
Đúng lúc này Thái hậu bước ra, bà ấy ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mọi người lục tục đứng dậy thỉnh an.
“Thái hậu nương nương, ngài mau nhìn thử xem Chiêu Quý phi nương nương giống ai?” Nghi phi đã thu lại vẻ mặt kinh ngạc.
Thái hậu híp mắt, nhìn về phía Đoan Tĩnh, “Ừ, quả thật cũng hơi giống Tam công chúa…”
“Phải không, thần thiếp cũng thấy vậy.” Nụ cười của Nghi phi không đạt đến đáy mắt.
Thái hậu nhìn Đoan Tĩnh vẫn đang im lặng không nói lời nào, mỉm cười vẫy tay nói, “Nào, đứa bé ngoan, lại đây, lại gần đây để ai gia nhìn con thử xem.”
Đoan Tĩnh hơi mím môi, không nói lời nào, nàng cúi đầu đứng dậy, chậm rãi lại gần Thái hậu.
Thái hậu đã cao tuổi, mắt cũng kém, bà ấy híp mắt, cẩn thận quan sát Đoan Tĩnh, trầm ngâm nói, “Quả thật hơi giống Tam công chúa, nếu Tam công chúa chưa xuất giá, để hai người ở cùng một chỗ, e là mọi người sẽ nói cả hai là tỷ muội.”
“Thần thiếp không dám.” Đoan Tĩnh thấp giọng nói.
“Có điều nốt ruồi son này của con đúng là lớn biểu cho điềm lành. Nào, cúi đầu, để ai gia nhìn thử một cái.”
Đoan Tĩnh rũ mắt, ngoan ngoãn cúi đầu.
Chúng phi tần khẩn trương nhìn.
Bố tần cũng nhịn không được siết chặt khăn tay.
Vẻ mặt thái hậu vô cùng hiền từ, bà ấy duỗi tay chạm vào nốt ruồi son trên trán Đoan Tĩnh, ngay sau đó gật đầu nói, “Nốt ruồi này lớn biểu cho điềm lành, có phúc khí.”
Bà ấy mỉm cười nắm lấy tay Đoan Tĩnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng nói, “Sau này phải chung sống hòa thuận với Hoàng thượng.”
“Vâng, thần thiếp nhớ rõ.” Đoan Tĩnh thấp giọng đồng ý, nàng vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt thanh minh của Thái hậu.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, về hết đi, để cho bộ xương già này của ai gia nghỉ ngơi một chút. Ta tuổi cao, phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Về cả đi.”
Thái hậu phất tay, mọi người thuận theo lục tục đứng dậy cáo lui.
Có Thái hậu xác nhận thân phận của Chiêu Quý phi, chứng thực xuất thân của nàng, hơn nữa ngay cả mẹ đẻ của Tam công chúa cũng chính miệng phủ nhận, sự nghi ngờ của mọi người cũng dần tan đi.
Những người còn chưa yên tâm cũng chỉ có thể nuốt nghi hoặc vào trong bụng.
Nghi phi còn định tiến lên muốn nói chuyện với Đoan Tĩnh vài câu, mời nàng đến Dực Khôn cung ngồi chơi, thuận tiện dò xét nàng.
Nhưng lại bị lớn cung nữ bên cạnh Đoan Tĩnh cản lại.
“Thân thể nương nương từ nhỏ đã yếu ớt, không hay ra cửa, nếu Hoàng thượng hạ triều không nhìn thấy nương nương, e là trong lòng cũng không an tâm được. Cám ơn tấm lòng của Nghi phi nương nương, nương nương của nô tỳ sẽ ghi tạc trong lòng.” Thanh Bình lưu loát từ chối lời mời của Nghi phi.
Tử Châu mỉm cười nói thêm, “Nếu chẳng may nương nương xảy ra chuyện gì ở Dực Không cung, e là Nghi phi cũng khó tránh khỏi hiềm nghi. Tục ngữ có câu nói rất hay, tình ngay lý gian. Nô tỳ cũng là suy nghĩ cho Nghi phi nương nương thôi. Nương nương của nô tỳ còn phải quay về uống thuốc bồi dưỡng cơ thể, thật sự không thể trì hoãn được, thứ lỗi cho nô tỳ xin được phép cáo lui.”
Dứt lời Tử Châu bèn phân phó cung nhân khởi giá.
Sắc mặt Nghi phi hết xanh rồi trắng, nhưng e ngại phân vị, nên chỉ có thể khom người cung tiễn.
Thanh Bình đi được hai bước, dường như nhớ ra gì đó, nàng ấy xoay người kính cẩn nói với Nghi phi, “Đúng rồi, nương nương của nô tỳ nói đợi lát nữa nhờ Nghi phi nương nương cho người đưa bảo sách và kim ấn đến Cảnh Nhân cung. Ngài bận rộn, nô tỳ tự mình dẫn người đến đó một chuyến cũng được. Mấy ngày trước, Quý phi nương nương hẳn là đã đưa hết đồ đến chỗ Nghi phi nương nương rồi, nô tỳ nghĩ có lẽ ngài quên mất nên đành mạo muội nhắc nhở ngài một câu. Nô tỳ xin cáo lui.”
Nghi phi cố gắng rặn ra một nụ cười cứng đờ đáp, “Nên thế, nên thế.”
Dứt lời, Thanh Bình xoay người rời đi, để lại Nghi phi đờ người tại chỗ.
Vinh tần phía sau lẳng lặng đi đến bên cạnh Nghi phi, ánh mắt sâu kín nhìn bóng dáng đám người Đoan Tĩnh đã đi xa, thấp giọng nói, “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên động tay động chân, mấy năm nay, ta đã lĩnh ngộ được đạo lý gọi là chấp nhận số mệnh. Cho dù lòng ngươi có bao nhiêu nghi vấn, tốt nhất là không nên tò mò, cứ kìm nén trong lòng, hồ đồ không biết gì cũng coi như là một bài học.”
Dứt lời, Vinh tần cất bước rời đi.
Nghi phi nhìn bóng dáng Vinh tần càng lúc càng xa, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
“Nương nương, vì sao ngài lại nói với Nghi phi những lời này, người sáng suốt đều nhìn ra được cách Hoàng thượng đối xử với Chiêu Quý phi khác với những người khác, nhưng đến cùng là sủng đến mức nào, ai cũng không biết, Nghi phi làm chim đầu đàn thử, chúng ta cũng sẽ biết điểm mấu chốt của Hoàng thượng, như thế không tốt sao?” Cung nữ bên cạnh Vinh tần hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha…” Vinh tần bỗng lắc đầu mỉm cười đáp, “Nha đầu ngốc, ngươi không hiểu, dù thủ đoạn của bổn cung không bằng người khác, nhưng ta đã ở trong cung nhiều năm như vậy, không thể quá hồ đồ được. Vừa nhìn Chiêu Quý phi, bổn cung lập tức hiểu…”
“Nương nương, ngài hiểu gì?”
Vinh tần ngẩn người, nhẹ giọng đáp, “Hiểu… sau này đừng đi trêu chọc Chiêu Quý phi, người nào nhìn thấy nàng ta thì tốt nhất là nên tránh đi.”
“Hả? Chiêu Quý phi mới tiến cung, dù sao căn cơ cũng không sâu, chúng ta ở trong cung nhiều năm như vậy, nếu
thật sự động vào còn chưa biết ai thắng ai thua đâu?”
“Nhớ kỹ lời bổn cung nói là được, không được đụng vào nàng ta.”
Đột nhiên Vinh tần nhớ đến cảnh máu me đầy đất ở Vĩnh Hòa cung năm ấy.
Cảm giác lạnh lẽo ăn sâu vào xương cốt, toàn bộ Vĩnh Hòa cung máu chảy thành sông khiến cho bà ta đến giờ vẫn không thể quên được.
Lạnh…
…..
Bên trong Thọ Khang cung, lão ma ma bên cạnh Thái hậu tinh tế kể lại chuyện xảy ra bên ngoài cửa cung cho bà ấy nghe.
“Nương nương, đó, thật sự không phải là Tam công chúa sao?”
Thái hậu liếc mắt nhìn bà ấy một cái nói, “Hoàng đế nói không phải thì chính là không phải.”
Đột nhiên Thái hậu nhớ đến những lời Hoàng đế âm thầm nói với bà ấy kể từ sau khi quay về từ cuộc họp đồng minh.
Khi đó, bà ấy không biết Ngũ công chúa đã phạm phải sai lầm gì, mà bị Hoàng đế phái vài ma ma giáo dưỡng quản thúc, ngày ngày học thuộc cung quy, chép nữ tắc, nữ giới, một khi có biểu hiện không tốt sẽ bị đánh bằng thước.
Thái hậu vừa nghe nói vậy thì xông thẳng vào muốn cứu Ngũ công chúa ra, nhưng lại bị người của Hoàng đế cản lại.
Hoàng đế nói phải sửa lại cái tật xấu di truyền từ Ô Nhã thị, chừng nào sửa lại được thì mới thả Ngũ công chúa ra.
Mãi đến tận giờ, Ngũ công chúa vẫn còn ở sau điện Thọ Khang cung học tập không được bước ra ngoài nửa bước.
Mặc dù Thái hậu cũng cảm thấy phẩm hạnh của Ngũ công chúa không tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng là hài tử bà ấy tự tay nuôi từ bé, thật sự không nỡ nghe thấy nàng ta khóc lóc từ ngày này qua ngày khác.
Mặc dù bà ấy đã già đến mờ mắt, nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ, việc này rõ ràng là Hoàng đế đổi trắng thay đen, làm chuyện trời đất không dung.
Nhưng trước mắt ván đã đóng thuyền, bà ấy lại không phải thân ngạch nương của Hoàng đế, trước khi Thái Hoàng thái hậu ra đi đã dặn dò bà ấy nhiều lần, muốn bà ấy phải hỗ trợ, giúp đỡ cho Hoàng đế.
Chẳng lẽ bà ấy lại đi công khai vạch trần lời nói dối của Hoàng đế?
Ngoại trừ hỗ trợ che giấu, bà ấy còn có thể làm được gì chứ?
Hoàng đế yên tâm để Tam công chúa đến Thọ Khang cung thỉnh an, hẳn là do đã hiểu rõ điều này.
“Haizz…” Thái hậu thở dài một hơi, “Đi chuẩn bị nhang, ai gia muốn đến trước linh cửu Thái Hoàng thái hậu trò chuyện với lão nhân gia một chút.”
Hoàng thái hậu quỳ gối trước linh bài của Thái Hoàng thái hậu, trầm mặc niệm kinh.
Thái Hoàng thái hậu, không phải con dâu không nghe lời ngài nói, nhưng trước mắt thuận theo ý Hoàng đế mới là biện pháp tốt nhất.
Gia tộc Ái Tân Giác La toàn là những kẻ si tình, lúc trước ngài trăm phương ngàn kế cản trở tiên đế, kết quả ngài cũng thấy đó.
Con dâu biết, Hoàng đế khác với tiên đế, hắn kiên định, quả quyết, ác liệt nhưng cũng vô tình.
Nếu không thành toàn cho hắn, e là hắn sẽ dùng thủ đoạn quyết liệt hơn để đạt được mục đích của mình. Không ai có thể tác động lên ý chí của hắn, cũng không ai có thể khuyên một Hoàng đế duy ngã độc tôn.
Mấy năm gần đây, con dâu cũng hiểu rõ, hài tử nào của Hoàng đế cũng bất phàm, e là sau này sẽ khơi dậy sóng to gió lớn, huyết vũ tinh phong.
Một Hoàng đế ngày càng già đi cùng với một đám nhi tử đầy tham vọng, con dâu thật sự khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì
Có lẽ, để hắn có thêm một chiếc vảy ngược, thêm một sự mềm mại trong tim lại là một chuyện tốt.
Mong ngài ở trên trời phù hộ cho Hoàng đế, phù hộ cho Đại Thanh!
Cũng phù hộ cho đứa bé kia, hiện giờ con bé chính là sợi dây diều giữ lấy Hoàng đế, bây giờ ngẫm lại, không biết con bé đã chịu bao nhiêu khổ cực mới đi đến ngày hôm nay.
Con bé là một đứa trẻ có trái tim lương thiện.
Có con bé ở đây, Đại Thanh mới thịnh vượng được.
Nhang khói bốc lên nghi ngút, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Bình luận

Để lại bình luận