Chương 170

Tử Châu và Thanh Bình dẫn theo một đám cung nữ đi qua lớn sảnh yến tiệc, chỉ dẫn nhóm mệnh phụ vào đúng chỗ ngồi của họ.
Ngoài cửa, hai thái giám canh giữ đang cản một nữ tử ăn mặc diễm lệ, quyến rũ lại.
“To gan! Các ngươi dám cản ta? Có biết ta là ai không?” Mày liễu của ả ta dựng ngược, thoạt nhìn có vẻ như phẫn nộ vì chịu lăng nhục.
“Vị phu nhân này, thứ lỗi cho nô tài vụng về, ngài không có tên trong danh sách khách mời mệnh phụ đến tham dự lễ điển nghi, không biết ngài là phu nhân nhà ai?” Tiểu thái giám không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi. .”
“Phu quân của ta là đệ đệ ruột của Hiếu Ý Hoàng hậu! Đồng Giai Long Khoa Đa! Là thị vệ nhất đẳng, loan nghi sử kiêm đô thống Chính Lam Kỳ Mông Cổ do chính tay Hoàng thượng sắc phong!” Ả ta kiêu ngạo quát, “Cẩu nô tài, còn không mau tránh ra! Trì hoãn ta yết kiến Quý phi nương nương, ta cho các ngươi đẹp mặt!”
thu về bên có phúc
Tiểu thái giám không hề hoang mang, nháy mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh, ngay sau đó cười nói, “Vậy ngài là Hách Xá Lí phúc tấn sao? Sao hôm nay ngài không mặc cung trang đúng theo cung cách trong cung? Nô tài chỉ là thái giám bên cạnh nương nương, ngài không mặc cung trang đúng quy định, nô tài không thể không cẩn thận, miễn cho phu nhân mạo phạm đến nương nương, cho dù phu nhân có chín cái đầu, cũng không đủ chết.”
“Ngươi! Ta không phải là tiện nhân Hách Xá Lí thị kia! Ta tên là Lý Tứ Nhi! Quý phi cũng không thể hơn Hiếu Ý Hoàng hậu được. Ta chính là nữ nhân của đệ đệ ruột Hiếu Ý Hoàng hậu, nói cách khác ta cũng coi như là quốc cữu mẫu, ai gặp ta mà không khách khí, đến cả Quý phi cũng phải cho ta ba phần mặt mũi. Ngươi mà không cho ta vào, ta sẽ bảo Long Khoa Đa cáo trạng các ngươi trước mặt Hoàng thượng! Dám coi thường mệnh phụ triều đình! Đáng phạt tội gì?”
Tử Châu và Thanh Bình bên kia cũng nhận được tin tức, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Thanh Bình vội vàng tiến lên xử lý.
Tử Châu lặng lẽ đến gần Đoan Tĩnh, thấp giọng báo cáo tình huống xảy ra bên ngoài cho nàng.
Đoan Tĩnh nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi, “Nghĩa là, đó chính là phu nhân của Long Khoa Đa lớn nhân, thế sao lại không có lễ phục cho được?”
“Chuyện này nô tỳ cũng không biết, Thanh Bình đang xử lý, nương nương đừng nóng vội.” Tử Châu cũng không hiểu rõ tình huống.
Phú Sát phúc tấn ở bên cạnh nghe tin thì hai mắt trầm xuống, bà ấy trả hài tử về cho Đoan Tĩnh, sau đó thấp giọng chần chừ nói, “Nương nương, người này, e là không phải Hách Xá Lí phúc tấn. Có khả năng… đây là thiếp thất của Long Khoa Đa, Lý Tứ Nhi.” Dứt lời, Phúc Sát phúc tấn tỏ ra vô cùng ghét bỏ.
“Cái gì? Thiếp?”
“Nếu bổn cung nhớ không nhầm thiếp thất không có tư cách tham dự tiệc ngày hôm nay thì phải?” Đoan Tĩnh nhíu mày, vỗ vỗ tiểu Dận Kỳ trong ngực nói.
Phúc Sát phúc tấn kể, “Nương nương, ngài có điều không biết. Vị thiếp này của Long Khoa Đa lớn nhân rất nổi tiếng trong thành. Vị tiểu thiếp này của hắn cực kỳ kiêu căng, Long Khoa Đa sủng ái ả ta khiến cho ả ta gặp ai cũng mặt hất cằm sai khiến, không coi ai ra gì. Trên đường vào cung dự tiệc, ả ta có tranh chấp với một vị phu nhân của một ngự sử, xa phu của ả quát mắng nhường đường, không kiêng nể gì, ngang ngược ương ngạnh.”
“Phu nhân của Long Khoa Đa cũng mặc kệ sao? Thiếp thất dù được sủng ái của phải nghe theo chính thất.” Đoan Tĩnh cảm thấy khó hiểu hỏi.
Phúc Sát phúc tấn thở dài đáp, “Nguyên phối của Long Khoa Đa lớn nhân là Hách Xá Lí phúc tấn, nhiều năm rồi không ai gặp nàng ấy, nghe nói là bị bệnh triền miên trên giường”
“Lúc trước, vào ngày mừng thọ của mẫu thân Long Khoa Đa lớn nhân, Lý Tứ Nhi kia vậy mà tự coi mình như chính thất, mặc một bộ y phục đỏ thẫm ra tiền viện tiếp đãi khách nhân. Mẫu thân của Long Khoa Đa lớn nhân tức giận đến mức đến tận giờ vẫn không thèm nói chuyện với ngài ấy. Mấy năm nay, Lý Tứ Nhi kia vẫn luôn tự coi mình như chính thất, chưởng quản hậu viện, nghe nói ngay cả Nhạc Hưng A là con vợ cả cũng bị ả ta tra tấn.”
“Sao có thể không có quy củ như vậy?” Đoan Tĩnh nghe xong liền cảm thấy tam quan vỡ nát, khó tin hỏi, “Chẳng lẽ không có ai khuyên nhủ Long Khoa Đa sao?”
Phúc Sát phúc tấn nói tiếp, “Thật ra chuyện thị thiếp của Long Khoa Đa ‘cướp lệnh phong của chủ mẫu, lăng nhục cha mẹ chồng’ có rất nhiều người biết. Nhưng mọi người e ngại hắn là đệ đệ của Đồng Giai Hoàng hậu, là mẫu tộc của Hoàng thượng, được nhận long ân của Hoàng thượng, cho nên mọi người mới nhắm một con mắt mở một con mắt
cho qua.”
“Long Khoa Đa rất dung túng Lý Tứ Nhi, cũng vô cùng yêu thương nhi tử Ngọc Trụ của hai người. Cũng vì Long Khoa Đa dung túng ả ta nên ả ta mới được nước tấn tới.”
Đoan Tĩnh nghe xong cảm thấy khó mà tin nổi, “Cái, cái gì? Thị thiếp lăng nhục cha mẹ chồng?”
Phúc Sát phúc tấn cảm thấy cạn lời gật đầu, vẻ mặt chán ghét thấp giọng nói, “Nghe nói Lý Tứ Nhi kia là thiếp thất của nhạc phụ Long Khoa Đa, ả ta được hắn cướp vào tay.”
Đoan Tĩnh nghẹn họng trân trối, nhịn không được siết chặt vòng ôm, tiểu Dận Kỳ cảm nhận được tâm tình của ngạch nương, ê a kêu thành tiếng.
Đoan Tĩnh vội vàng hoàn hồn, dỗ dành nó, “Tinh Nhi đừng sợ, ngạch nương không tức giận, ngạch nương chỉ không muốn để loại người vô sỉ này đến phá hủy tiệc đây tháng của Tinh Nhi nhà chúng ta. Đừng sợ đừng sợ, để ngạch nương đuổi nàng ta đi.”
“Tử Châu, a ca còn nhỏ, không thể để nó nhìn thấy những thứ dơ bẩn được, đuổi cái kẻ tên là Lý Tứ Nhi, Lý Tam Nhi kia đi ngay cho bổn cung!”
“Nói cho ả ta biết, lần sau nhớ kêu chủ mẫu của ả ta đến! Không có lễ nghi, mất liêm sỉ, còn dám lấy danh chính thất đến tham dự tiệc đầy tháng của tiểu Thập ngũ a ca! Quả thực là đang vũ nhục a ca!”
“Trực tiếp ném ả ta ra khỏi cung, cảnh cáo ả ta, sau này nhớ rõ cần tuân thủ bổn phận. Bổn cung mặc kệ Long Khoa Đa thích ai, yêu ai, nhưng làm người tốt nhất là nên lương thiện một chút, đừng quá cuồng ngạo. Lần sau còn dám náo loạn đến chỗ này của ta thì đừng trách ta không khách khí!”
Đoan Tĩnh chưa từng tức giận như vậy.
Tính cách của nàng trước giờ luôn dịu ngoan, mềm mại như nước.
Nhưng lần này ả ta đã chọc phải vảy ngược của Đoan Tĩnh.
Ả ta dám ngang nhiên gây sự trong tiệc đầy tháng của nhi tử mình, sau khi nghe được những lời của Phú Sát phúc tấn, nàng không thể tin được trên thế gian này lại có người vô sỉ, trơ trẽn đến như vậy.
Nhưng cho dù có tức giận, Đoan Tĩnh cũng không làm gì quá đáng với Lý Tứ Nhi, mà chỉ bảo người trục xuất ả ta ra khỏi cung.
Sau khi Tử Châu nhận được mệnh lệnh từ Đoan Tĩnh bèn dẫn theo người nhanh chân đi ra phía ngoài.
Có vài mệnh phụ phát hiện ra không khí khác thường, nhưng không biết nguyên do.
….
Ngoài cửa, Thanh Bình cũng biết rõ thân phận của vị này, nhưng nàng ấy e ngại gia tộc Đồng Giai trong miệng Lý Tứ Nhi, nên cứ mãi loay hoay không biết xử lý như thế nào mới phải.
Tuyệt đối không thể để ả ta vào, bên trong điện toàn là những cáo mệnh và mệnh phụ có phẩm cấp cao, để một tiểu thiếp hèn mọn đi vào, là vũ nhục a ca, vũ nhục nương nương, vũ nhục tất cả mọi người.
Nhưng nếu xử lý ả ta ngay tại đây, Thanh Bình lại sợ nương nương chọc phải phiền toái không đáng có.
Lúc này Tử Châu nhanh chân bước đến, Lý Tứ Nhi thấy vậy thì càng kiêu ngạo hơn.
Ả ta sửa sang lại quần áo, vẻ mặt đắc ý hỏi, “Thế nào? Có phải nương nương mời ta vào đúng không? Đám cẩu nô tài nhà các ngươi, chờ ta gặp được nương nương, ta nhất định sẽ tố cáo, mách tội các ngươi, để ngài ấy đánh gậy các ngươi!” Dứt lời ả ta sải bước định tiến vào trong điện.
Tử Châu lạnh lùng duỗi tay cản trước mặt ả ta, “Nương nương có lệnh, đuổi ả thiếp thất hạ tiện, không biết lễ nghi, vô liêm sỉ, vọng tưởng, to gan lớn mật, dám dùng danh nghĩa của chính thất xâm nhập vào hoàng cung này ra khỏi đây.”
Hai thái giám lực lưỡng đằng sau Tử Châu lĩnh mệnh lao lên, trực tiếp bắt lấy Lý Tử Nhi.
Lý Tứ Nhi bị bắt lấy, ả tả vặn vẹo cơ thể, thấy không thể động đậy thì vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn cứng miệng không chịu xin tha, hung tợn gào thét, “Ngươi dám? Quý phi nương nương đâu? Ta muốn gặp Quý phi nương nương! Ta là nữ nhân của Long Khoa Đa! Là em dâu của Hiếu Ý Hoàng hậu! Ai dám đụng vào ta? Ai dám!”
“Bịt miệng ả ta lại!” Thanh Bình nghe được lời của Tử Châu thì hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Đoan Tĩnh.
Một tiểu thái giám bịt chặt miệng Lý Tứ Nhi lại, khuôn mặt ả ta lúc này trông vô cùng dữ tợn, ả ta nhe răng cắn vào lòng bàn tay tiểu thái giám.
Tiểu thái giám đau đến nhe răng trợn mắt, hắn vội vàng rụt tay về, ngay sau đó tức giận siết mạnh cằm ả ta, hắn bóp quai hàm của Lý Tứ Nhi, không để cho ả ta nói chuyện.
Lý Tứ Nhi há hốc mồm, nước miếng không ngừng chảy ra, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ sợ hãi, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như khi nãy nữa.
Tử Châu lạnh lùng nhìn ả ta chằm chằm, duỗi tay khinh miệt vỗ lên mặt ả ta nói, “Nương nương bảo ta cảnh cáo ngươi, khuyên ngươi tốt nhất là nên giữ bổn phận, đừng nên ngông cuồng, nên sống lương thiện, nếu lần sau người còn dám náo loạn ở chỗ của nương nương, thì ngài ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng thế này đâu.”
Lý Tứ Nhi há mồm, muốn nói gì đó, nhưng không ai nghe rõ.
Tử Châu phất tay, “Ném ả ta ra ngoài, đừng chậm trễ tiệc đầy tháng của a ca.”
Lý Tứ Nhi giãy giụa bị người kéo đi, chân liên tục cà xuống đất, dáng vẻ chật vật bất kham, trong ánh mắt tràn đầy sự oán độc và không cam lòng.
Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc đã bị mọi người vứt sau đầu.

Bình luận

Để lại bình luận