Chương 171

Trong tiệc đầy tháng, tiểu Dận Kỳ nhận được một đống quà, chất đầy nửa gian phòng.
Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn danh sách quà tặng, sau đó lấy tay búng nhẹ chóp mũi tiểu Dận Kỳ nói, “Tiểu Tinh Nhi của nhà ta mới thế này, mà bạc đã dắt đầy túi, ngạch nương giữ giùm con, giữ để sau này con lấy vợ, có được không?”
Tiểu Dận Kỳ nắm lấy ngón tay Đoan Tĩnh, giống như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
“Ồ, thế này ý là tiểu Dận Kỳ nhà chúng ta đồng ý có đúng không?” Đoan Tĩnh mỉm cười mi mắt cong cong, ngay sau đó lại làm bộ tủi thân, “Nghe thấy cưới tức phụ là quên ngay ngạch nương, mới nhỏ thế này đã muốn cưới vợ, ngạch nương thật đau lòng mà…”
Tiểu Dận Kỳ vô tội nhìn Đoan Tĩnh, giống như đang chỉ trích sao ngạch nương lại thay đổi thất thường đến như vậy.
Rõ ràng chính ngạch nương nhắc đến chuyện cưới vợ, hắm mỉm cười, thế mà giờ ngạch nương lại bắt đầu tỏ vẻ đau lòng.
Hoàng đế được cung nhân hầu hạ thay xiêm y, cũng mỉm cười mà lại chỗ hai người hỏi, “Đau lòng chuyện gì? Tiểu tử thúi, sao lại chọc nương của con tức giận rồi? Theo ta thấy là con muốn ăn đòn!”
Đoan Tĩnh hờn dỗi nhìn hắn mắng yêu, “Mau đi tắm đi, cả người chàng nồng nặc mùi rượu.”
“Hôm nay vui vẻ nên uống mấy chén.” Hoàng đế dán miệng lên lỗ tại Đoan Tĩnh nói, “Có điều, không uống nhiều quá, ta còn nhiều sức lực dùng trên người Kiểu Nhi.”
Hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể gần gũi với Đoan Tĩnh.
Lỗ tai Đoan Tĩnh đỏ bừng, nàng không từ chối.
“Người đâu, bế tiểu a ca đi nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế gọi nhũ mẫu đến.
Tiểu Dận Kỳ mở to đôi mắt thuần khiết ra, cơ thể nho nhỏ được nhũ mẫu bế lên.
Ánh mắt Hoàng đế lộ ra vẻ mong chờ, hắn nhếch mép hài lòng vẫy vẫy tay với tiểu Dận Kỳ, vui vẻ tiễn nó rời đi,” Đi mau đi mau, ngạch nương của con phải về với Hoàng A Mã.”
Tiểu Dận Kỳ gục đầu lên vai nhũ mẫu, nó nhìn vẻ mặt mong chờ của Hoàng đế, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, ngay sau đó mím môi, hai mắt rơm rớm, ngay sau đó lớn tiếng khóc òa lên.
Nước mắt lưng tròng, vẻ mặt tủi thân.
Đoan Tĩnh thấy vậy thì đau lòng muốn chết, nàng duỗi tay cản nhũ mẫu lại, sau đó tiến lên ôm tiểu Dận Kỳ vào trong ngực mình, oán giận liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái nói, “Dận Kỳ còn nhỏ như vậy, chàng chọc nó làm gì? Nhìn đi, nó khóc lên rồi này.”
“Nào nào, bảo bảo đừng khóc, ngạch nương ở đây, Tinh Nhi ngoan nhé, ngạch nương ôm con…”
Đoan Tĩnh ôm hài tử liên tục dỗ dành.
Tiểu Dận Kỳ nhanh chóng nín khóc.
Nhưng điều khiến Hoàng đế tuyệt vọng chính là, thằng nhãi này như có thù oán với hắn, nó cứ quấn lấy Đoan Tĩnh không chịu buông tay.
Một khi muốn ôm nó đi, nó sẽ mếu máo chực khóc.
Thả nó về, nó lại khôi phục như bình thường.
Hoàng đế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Đoan Tĩnh một lòng lo lắng cho tiểu Dận Kỳ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của hắn, nàng chần chừ đề nghị, “Hay là hôm nay để Tinh Nhi ngủ với chúng ta nhé?”
Hoàng đế bất lực ngã xuống giường hỏi, “Kiểu Nhi, ta có thể nói ‘không’ được không?”
“Không.” Đoan Tĩnh hờn dỗi nhét hài tử vào ngực Hoàng đế, “Chàng ôm nó trước, ta đi tắm, đợi lát nữa ta đổi với chàng.”
Đoan Tĩnh yểu điệu rời đi, để lại Hoàng đế cùng với nhi tử mới đầy một tháng tuổi mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoàng đế tức giận duỗi tay nhéo khuôn mặt non nớt của tiểu Dận Kỳ, “Tiểu tử thúi, một chút năng lực quan sát cũng không có, đây là lão bà của ta! Không phải của con! Đừng có cả ngày quấn lấy nàng ấy, chờ con trưởng thành, tự đi mà tim phúc tấn của con đi.”
Tiểu Dận Kỳ bị hắn trêu chọc thì cười khanh khách.
“Không cho chàng ăn hiếp Tinh Nhi!” Đoan Tĩnh như mọc mắt sau lưng, giọng nói của nàng truyền từ phòng tắm đến.
Hoàng đế ngại ngùng rút tay về, nghiêng người cạn lời nhìn tiểu Dận Kỳ.
Tiểu Dận Kỳ như một cục bột mềm mại, cái bụng tròn vo, bàn tay ngó sen và bắp chân núng nính khua loạn, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, ánh mắt linh động.
Hoàng đế duỗi tay vuốt ve cái bụng mềm mại của nó, khóe môi nhếch lên, thấp giọng uy hiếp, “Bỏ đi, hôm nay tha cho tiểu tử thúi con một lần, ngày mai còn dám phá hư chuyện tốt của Hoàng A Mã, xem ta dạy dỗ con thế nào.”
Vẻ mặt tiểu Dận Kỳ ngây thơ, vô tội.
Đêm, Hoàng đế và Đoan Tĩnh mỗi người một bên, cẩn thận đặt Dận Kỳ vào chính giữa.
Hai người nằm nghiêng trông Dận Kỳ ngủ, thỉnh thoảng ngọt ngào liếc mắt nhìn nhau, không khí ấm áp yên bình.
…..
Ngoài cung, trong phủ Đồng Giai, sân viện của Long Khoa Đa lại không hề bình yên đến vậy.
Cằm của Lý Tứ Nhi được lớn phu nắn lại, nhưng ả ta không ngừng khóc nháo, đập phá đồ trong phòng, cả gian phòng trở nên lộn xộn.”
Đám tôi tớ sợ đến mức run bần bật, nếu Lý Tứ Nhi không thoải mái, người xui xẻo chính là bọn họ.
Long Khoa Đa cũng cực kỳ khó chịu, nhưng lại có điều kiêng kị, chỉ có thể dung túng nhìn Lý Tứ Nhi quậy phá, tùy ý phát tiết cảm xúc của ả ta.
Mãi đến khi Lý Tứ Nhi kiệt sức ngồi xuống giữa nhà, hai chân dang rộng, không còn sức ném đồ nữa, khóc lóc thở hổn hển, Long Khoa Đa mới tiến lên nhẹ nhàng ôm ả ta vào lòng.
“Tứ Nhi, ném đủ rồi thì nghỉ ngơi một lát, nếu chưa ném đủ, ngày mai ném tiếp.”
Lý Tứ Nhi tức giận đánh lên ngực Long Khoa Đa, “Đều tại chàng, đều tại chàng! Còn không mau giết chết nữ nhân hạ tiện kia! Quang minh chính lớn rước ta vào cửa, chàng thế này nên mới để cho người khác có cơ hội làm nhục ta!”
“Lý Tứ Nhi ta sinh con cho chàng, xử lý mọi việc chu toàn! Có chỗ nào có lỗi với chàng chưa! Chàng thế mà dung túng người khác ức hiếp ta! Không phải chàng là đệ đệ của Hiếu Ý Hoàng hậu sao? Không phải đấy là mẫu tộc của Hoàng thượng sao? Không phải ngày nào chàng cũng ba hoa bản thân là tiểu thúc của Hoàng đế, được Hoàng đế coi trọng sao?”
“Đúng đúng đúng, là ta không có bản lĩnh… Hách Xá Lí thị cũng không còn sống được bao lâu nữa, chờ ả ta chết rồi, ta đưa nàng lên phù chính.” Long Khoa Đa cúi đầu khom lưng, hạ giọng dỗ dành Lý Tứ Nhi.
“Chàng ba hoa bản thân lợi hại thế này thế kia, ấy vậy mà tiện nhân Phú Sát gia kia dám không giữ thể diện cho ta? Sao ả ta dám? Các phu nhân ngoài cung ai gặp ta mà không khách khí kiêng dè, tiện nhân kia thế mà dám làm vậy?”
“Suỵt suỵt!” Long Khoa Đa vừa nghe Lý Tứ Nhi nhắc đến Quý phi trong cung thì vội vàng nói, “Nói nhỏ thôi.”
“Nhỏ giọng cái gì? Chàng đi, mau viết tấu sớ cáo trạng ả ta! Lúc trước nghe đồn ả ta là hồ ly tinh mê hoặc thánh
thượng, chàng cũng viết một cái đi! Để Hoàng thượng dạy dỗ ả ta một trận! Cứ nói ả ta khinh thường mẫu tộc của Hoàng thượng! Giáng phân vị ả ta! Nhốt ả ta vào lãnh cung!” Lý Tứ Nhi thiển cận, không có kiến thức, nhưng lòng mang thù lại rất nặng.
Long Khoa Đa nghe xong thì sợ đến mức hai chân nhũn ra, người khác không biết, hắn làm thị vệ nhất đẳng, hằng năm đi lại trong cung, chẳng lẽ lại không biết hay sao?
Hắn vội vàng hứa hẹn dỗ dành ả, “Tứ Nhi, ngoan, ngoan, không thể động đến Chiêu Quý phi được, ta không thể cáo trạng Chiêu Quý phi được, ngày mai ta đi mua châu báu trang sức với nàng được không? Nàng muốn mua bao nhiêu cũng được. Nếu không, nàng đi đánh Hách Xá Lí thị một trận cho hả giận nhé? Nhưng Quý phi trong cung thật sự không đụng đến được!”
Lý Tử Nhi khó chịu, ả ta nhặt một chung trà lên, ném mạnh lên tường.
“Choang” một tiếng, chung trà vỡ vụn thành nhiều mảnh.
“Vì sao? Chẳng phải chỉ là một tiện nhân mồ côi từ trong bụng mẹ, dựa dẫm vào Phú Sát gia thôi sao! Nữ nhân trong cung nhiều như vậy! Không chừng ngày nào đó sẽ có người lấn lướt ả! Ả là cái thá gì! A a a…” Khuôn mặt Lý Tứ Nhi dữ tợn, điên cuồng gào thét.

Bình luận

Để lại bình luận