Chương 175

Trong cung, Hoàng đế giết sạch mấy tên thị vệ không biết giữ mồm giữ miệng.
Nhưng lời đồn càng truyền càng xa, căn bản không có xu hướng dừng lại.
Mới chỉ qua nửa tháng, trong nha môn Kinh Triệu đã chứa thêm mấy chục phạm nhân, phòng giam trong nha môn đã sắp chật cứng.
…..
Cảnh Nhân cung, Đoan Tĩnh dựa vào lồng ngực Hoàng đế, nhíu mày không nói lời nào.
Hoàng đế lo lắng dỗ dành nàng, “Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, trẫm đã giao trách nhiệm cho Phú Sát gia tuyên truyền lại thân phận của nàng, chắc rằng tin đồn sẽ nhanh chóng bị loại trừ.”
Đoan Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải ta lo lắng điều này, nghe nói hôm nay Kinh Triệu Doãn lại bắt thêm vài người, chàng nhất định không được giết họ, chỉ nên khuyên nhủ những người đó sửa miệng đi là được. Dù sao, cho dù có cố gắng 
che lấp đến đâu thì sự thật cũng là sự thật, bọn họ nói cũng không sai.”
Hoàng đế thở dài nói, “Kiểu Nhi, lời đồn đãi ồn ào huyên náo, đây không còn là việc Lý Tứ Nhi làm vì ghen ghét nữa, hẳn là sau lưng còn có Bạch Liên giáo quạt gió thêm củi. Nếu không đổ một chút máu trấn áp bọn chúng, chỉ e mọi chuyện không dừng lại dễ dàng như vậy.”
Đoan Tĩnh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói, “Thôi bỏ đi, coi như tích đức cho Tinh Nhi, đừng tạo sát nghiệp.”
Hoàng đế vỗ vỗ Đoan Tĩnh, dịu dàng lại gần, nhẹ nhàng liến mút môi nàng, nỉ non trấn an, “Được, nghe nàng,
đừng sợ, ta đã có ý tưởng hay, mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn thôi. Nàng cứ chuẩn bị lễ phục cho lễ sắc phong, những chuyện khác cứ giao cho ta.”
Đoan Tĩnh tín nhiệm đáp lại nụ hôn của Hoàng đế, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, mẹ đẻ của Tam công chúa, Bố tần – người tự xin đến Ngũ Đài Sơn tu hành, mặc lam y quay về cung.
Bà ấy tự tay viết một bức thư trần tình, trước mặt văn võ bá quan dâng lên cho Hoàng đế.
Triệu Giai thị quỳ dưới đất, vẻ mặt khẩn khoản, “Mấy ngày gần đây lan tràn những lời đồn đãi vớ vẩn, Ngũ Đài Sơn xa xôi yên tĩnh, mãi đến hai ngày trước mới truyền đến tai lão ni.
Lão ni nghe tin, lòng khó mà bình tĩnh nổi, lời đồn này là lời vô căn cứ!
Ngày Tam công chúa hoãng thệ, nhờ thánh ân của Hoàng thượng, lão ni được ban ân huệ có thể nhìn nữ nhi lần cuối, con bé luôn ở trên xe ngựa, nhiều người tận mắt chứng kiến lão ni bước vào phủ công chúa.
Tam công chúa được lão ni nuôi lớn, kể từ khi Tam công chúa hoằng thệ, lão ni ngày đêm thương nhớ, rơi lệ không ngừng, phải nhờ vào Phật pháp cứu rỗi mới có thể tránh thoát thế tục.
Tam công chúa đã qua đời, giờ lại vẫn có người lợi dụng danh nghĩa của con bé công kích Quý phi, dùng cách này để đạt được mục đích đê hèn.
Lão ni không muốn tổn hại đến thanh danh của công chúa, cũng không muốn Quý phi bị bôi nhọ, nhân dịp này làm rõ mọi chuyện, vì công chúa, cũng vì thanh danh của Quý phi!”
Lời này vừa nói ra, cả triều như bùng nổ.
Không ai rõ công chúa hơn ngạch nương thân sinh của công chúa.
Bố tần vừa dứt lời, Dụ thân vương cũng bước lên trước, kính cẩn quỳ xuống nói, “Thần cũng muốn làm chứng cho công chúa, làm chứng cho Quý phi! Thần nhìn công chúa lớn lên, công chúa hoăng, thần cũng vô cùng đau lòng. Nhưng dùng Quý phi bôi nhọ thanh danh công chúa, thật sự là vô cùng quá quắt! Quý phi là Quý phi! Công chúa là công chúa! Tuyệt đối không thể gộp làm một! Thần nguyện làm chứng cho công chúa, làm chứng cho Quý phi!”
Tứ a ca siết chặt ngón tay, sau đó cũng bước ra khỏi hàng, “Nhi thần cũng nguyện làm chứng cho Tam tỷ tỷ và Quý phi nương nương!”
Đại a ca nhớ đến lời dặn dò của Đại phúc tấn, nàng ấy bảo hắn tận lực giúp đỡ Quý phi, mặc dù không rõ nguyên do, nhưng Đại a ca rất nghe lời Đại phúc tấn, thấy Tứ a ca làm đầu tàu đi trước bèn tiếp bước theo sau, “Nhi thần cũng nguyện làm chứng cho thanh danh của Tam muội muội và Quý phi nương nương!”
Thái tử mím môi, nhìn đám người đang quỳ dưới đất, ngay sau đó liền hạ quyết tâm, nhanh chân bước ra khỏi hàng, “Nhi thần cũng nguyện làm chứng cho thanh danh của Tam muội muội và Quý phi nương nương!”
Thấy một đám người có thân phận cùng nhau làm chứng cho thanh danh của công chúa và Quý phi, văn võ bá quan cũng lục tục quỳ xuống làm theo, “Chúng thần nguyện làm chứng cho thanh danh của công chúa điện hạ và Quý phi nương nương!”
Trong cung, Thái hậu dẫn đầu, than thở Tam công chúa bạc mệnh khi còn sống cũng trắc trở nhiều chông gai trước mặt các mệnh phụ và phúc tấn, sau đó lại khen gia phong của Quý phi chuẩn mực, Phú Sát gia biết cách dạy con, gián tiếp đính chính giùm Đoan Tĩnh.
Trong lúc nhất thời, từ trong ra ngoài cung, tin đồn nhanh chóng bị loại trừ.
Biết bao người có thân phận hiển hách đồng thời làm chứng cho Quý phi, chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ đánh bại những lời đồn đãi vô căn cứ.
….
Cảnh Nhân cung, Đoan Tĩnh bế tiểu Dận Kỳ đặt vào trong ngực ngạch nương Triệu Giai thị của mình.
Triệu Giai thị run rẩy siết chặt vòng ôm, vừa mừng vừa sợ.
Được ôm sinh mệnh mềm mại nhỏ bé này khiến linh hồn bà ấy vô cùng xúc động, ngay lập tức mũi chua xót, mắt đỏ hoe.
Đoan Tĩnh dịu dàng lấy khăn ra lau nước mắt cho Triệu Giai thị, “Ngạch nương, đừng khóc. Ngài nhìn thử mà xem, Tinh Nhi rất thích ngài đấy.”
Triệu Giai thị nín khóc, bà ấy nhìn tiểu Dận Kỳ trong ngực mình, nó đang mở đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn bà ấy cười khanh khách.
Triệu Giai thị vội vàng móc một chiếc vòng bạc từ trong ngực mình ra, nhét vào tay tiểu Dận Kỳ.
Tiểu Dận Kỳ nắm lấy chiếc vòng tay, thoạt nhìn chơi vô cùng vui vẻ.
“Chiếc vòng này được ngạch nương của con đeo lúc nhỏ, bây giờ ta truyền lại cho con.” Triệu Giai thị nhìn tiểu Dận Kỳ, dịu dàng nói.
Đoan Tĩnh lại nhịn không được đỏ hoe hai mắt nói, “… Đa tạ ngạch nương.”
Triệu Giai thị mỉm cười nói với nàng, “Đã làm ngạch nương rồi, lúc nãy con còn nói ta, sao bây giờ lại khóc nhè rồi? Sau này sao có thể làm tấm gương tốt cho Tinh Nhi được, hửm? Có đúng không, Tinh Nhi?”
Triệu Giai thị chọc ghẹo tiểu Dận Kỳ, tiểu Dận Kỳ ê a ê a, cũng không biết nó định nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ này có vẻ như nó đang đáp lại lời của Triệu Giai thị.
Triệu Giai thị nhìn nó, nở nụ cười tươi rói.
Bà ấy ôm tiểu Dận Kỳ thêm chốc lát, sau đấy lưu luyến trả lại hài tử cho Đoan Tĩnh, “Ngạch nương không thể ở lâu, lát nữa ta phải đi rồi. Chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, có thời gian rảnh thì đến chỗ ngạch nương chơi, Hoàng thượng biết nơi đó…”
“Được, ngạch nương, con nhất định sẽ đến.”
Đoan Tĩnh đeo chiếc vòng Triệu Giai thị đưa vào tay tiểu Dận Kỳ, sau đó bảo nhũ mẫu bế nó xuống.
Đoan Tĩnh nhìn Triệu Giai thị, nhịn không được lên tiếng dò hỏi, “Ngạch nương, người kia, có đối xử tốt với ngài không?”
Triệu Giai thị mỉm cười dịu gàng, bà ấy gật đầu đáp, “Ngoài cung có thể tự do tự tại hơn trong cung nhiều, mấy ngày trước hắn còn dẫn ta đi dạo hội chùa, tựa như khi chúng ta còn nhỏ, ăn đồ chơi làm bằng đường, đeo mặt nạ… Kiểu Nhi, cảm giác linh hồn tự do này ta chưa bao giờ cảm nhận được kể từ khi bước vào cung.”
“Ở trong cung, ta suốt ngày nghĩ cách tranh sủng giành đồ vật. Đấu cái này, đá cái kia, đấu tới đấu lui, ngoại trừ con ra, ta chẳng có gì cả.”
“Kiểu Nhi, ta không hối hận về quyết định này.” Triệu Giai thị mỉm cười nhìn Đoan Tĩnh, sau đó giang rộng hai tay.
Hai mắt Đoan Tĩnh đẫm lệ nhào vào ngực bà ấy.
Khóc một hồi lâu, hai mắt Triệu Giai thị đã đỏ ửng, chuẩn bị rời đi.
Đoan Tĩnh vừa lau nước mắt, vừa nhận một cái bao vừa dày vừa nặng đưa cho Triệu Giai thị nói, “Ngạch nương, ngài luôn kiên nhẫn với việc may vá, những bộ y phục này đều do nữ nhi tự tay may cho ngài vào lúc rảnh rỗi. Kích cỡ của ngài, nữ nhi đã khắc sâu vào trong tâm khảm từ lâu, nhất định sẽ vừa với ngài, ngài hãy đem về. Nữ nhi không có sở trường gì khác, cũng không biết làm gì để báo hiếu ngài, chỉ cần ngài mặc thoải mái, nữ nhi liền an lòng.”
Triệu Giai thị gật đầu, không từ chối, trân trọng nhận lấy.
Đoan Tĩnh đứng trước cửa Cảnh Nhân cung, nhìn Triệu Giai thị đi xa dần.
Triệu Giai thị quay đầu lại vẫy tay với nàng nói, “Quay về đi, quay về…”
Đoan Tĩnh mỉm cười gật đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Bình luận

Để lại bình luận