Chương 176

Trong nha môn Kinh Triệu Doãn, những phạm nhân bị nhốt nhanh chóng biết chuyện bách làm chứng, bọn họ lần lượt sửa miệng tỏ vẻ hối cải, sau đó được thả ra.
Dưới sự nỗ lực ngăn cản của Đoan Tĩnh, bọn họ không bị nghiêm hình tra tấn, đồ ăn cũng khá tốt.
Sau khi ra khỏi nha môn, rất nhiều người vốn lúc trước tung tin đồn, giờ lại chuyển sang đề cao sự hào hiệp và bao dung của văn võ bá quan.
Trong lúc nhất thời, dân gian càng tin tưởng tất cả những lời đồn đãi kia đều là lời nói vô căn cứ.
Nếu có người nào đó nhắc đến chuyện của Tam công chúa, mọi người đều sẽ nhìn người kia bằng ánh mắt khinh thường, cũng khinh thường làm bạn với kẻ đó.
Người trong nha môn nhanh chóng được thả ra hết, chỉ còn mỗi một thư sinh nho nhã thản nhiên ngồi dựa vào góc tường, không chịu rời đi.
Cai ngục mở cửa phòng giam, ném một cuốn sách và một cây bút mực xuống chỗ hắn quát, “Tư Mã Quân, người đã đi hết rồi, ngươi còn không chịu sửa miệng sao?”
Tư Mã Quân nhặt sách lên, nhẹ nhàng phun cọng cỏ đang ngậm trong miệng mình ra, đây là tâm huyết của hắn, là sử sách của hắn.
“Lời của ta là lời thật, sao có thể tùy tiện sửa đổi được chứ.” Tư Mã Quân vẫn giữ nguyên câu trả lời.
Cai ngục cũng cảm thấy bất lực, hắn bước chân vào phòng giam, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tư Mã Quân Muốn thương lượng Tư Mã Quân, “Tư Mã tiên sinh, ngài là người đọc sách, tiểu nhân nói thật, những thứ mà ngài viết, tiểu nhân xem không hiểu. Theo như ý kiến của tiểu nhân, ngài sửa lại vài câu thì có làm sao đâu? Dù sao đi chăng nữa, đa phần mọi người đều sẽ giống tiểu nhân, không quan tâm đến những thứ này.”
“Bây giờ ngài sửa, tiểu nhân lập tức bẩm báo với lớn nhân thả ngài ra ngoài. Kinh Triệu Doãn lớn nhân đã đọc sách của ngài, ngài ấy nói văn phong của ngài đặc sắc, nét chữ như ngọc, ngài ấy rất khâm mục tài năng của ngài. Ngài ấy nói chỉ cần ngài sửa lại đoạn này, đừng mở miệng phỉ báng Hoàng thượng và Quý phi thì ngài ấy bằng lòng trợ giúp ngài xuất bản cuốn sách này, lưu danh muôn đời!”
“Không phải phỉ báng!” Tư Mã Quân lạnh nhạt nói, “Là sự thật.”
“Sử sách của ta chỉ viết sự thật, tuyệt đối không sửa nửa từ.”
“Ngài!” Cai ngục tức muốn điên, “Sao nói mãi mà ngài không nghe vậy?”
“Ngươi quay về bẩm báo với lớn nhân, ta tuyệt đối không sửa, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể che giấu sự thật được!”
Cai ngục tức giận đá văng cửa phòng giam, cũng chẳng thèm khóa cửa lại, đi thẳng ra bên ngoài.
Tư Mã Quân lạnh nhạt nhìn thoáng qua cửa phòng giam, sau đó hắn ôm lấy sử sách của mình, dựa người vào góc tường, thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng thèm để ý.
Kinh Triệu Doãn ở bên kia cũng rất đau đầu với Tư Mã Quân, hắn muốn xử lý Tư Mã Quân, nhưng lại e ngại lời cầu tình lúc trước của Đoan Tĩnh, không dám thẳng tay, cuối cùng chỉ có thể báo chuyện của Tư Mã Quân cho Hoàng đế biết.
Hoàng đế không ngờ thế gian này còn có người có tính cách cứng ngắc như cục đá thế này, sau khi nhận được sử sách Tư Mã Quân tự tay biên soạn, Hoàng đế vừa đọc thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn lệnh cho Kinh Triệu Doãn đánh Tư Mã Quân ba mươi gậy, không đưa cơm nước vào phòng giam cho hắn nữa.
Hoàng đế nói, chừng nào sửa thì lúc đó thả hắn ra ngoài.
Nhưng cho dù Tư Mã Quân có đau đến muốn gào lên, cũng khăng khăng không chịu sửa lại, chịu khổ ba ngày ba đêm, không được ăn uống gì cả.
Từ Nguyên Mộng nghe tin thì trằn trọc không yên, ngày hôm sau hắn lén tiến cung cầu kiến Hoàng đế, cầu xin cho Tư Mã Quân.
“Hoàng thượng, tính tình Tư Mã Quân xưa nay đều là thế, người hắn ngưỡng mộ nhất là Thái Sử Công, hắn muốn noi gương theo ngài ấy. Nếu ngài thật sự xử lí hắn, chẳng phải sẽ khiến hắn được như ý nguyện, thanh danh vang xa, hay là thả cho hắn một con ngựa.” Từ Nguyên Mộng cẩn thận cầu xin Hoàng đế.
Hoàng đế cười mỉa mai, ngay sau đó cầm cuốn sử sách trên bàn ném đến trước mặt Từ Nguyên Mộng, “Ngươi tự xem hắn viết những gì đi.”
Từ Nguyên Mộng cẩn thận nhặt cuốn sử sách kia lật xem từ từ, trên tờ giấy trắng tinh, Tư Mã Quân viết, “Ngày sáu tháng năm năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, công chúa Đoan Tĩnh ở Cảnh Nhân cung sinh một bé trai cho Hoàng đế, đứng hàng thứ mười lăm.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, đặt tên là Dận Kỳ, ý nghĩa là thịnh vượng.
Hoàng đế sắc phong cho nữ nhi của mình là Quý phi, phong hào là ‘Chiêu’.
Vì giấu tai mắt người đời, nên đã thiết kế một vụ giả chết.
Công chúa đứng hàng thứ ba, mỹ mạo tuyệt trần, khuynh nước khuynh thành.
Ba nghìn sủng ái một thân, từ đây lục cung không còn tác dụng, không bước chân vào nửa bước.”
Từ Nguyên Mộng cẩn thận nuốt một ngụm nước miếng, ‘ , “… Cái này đều là lời nói vô căn cứ, sẽ không có ai tin.”
Hoàng đế lạnh lùng cười hỏi, “Ồ? Thế à? Vậy Từ khanh có tin hay không?”
Mồ hôi lạnh trên người Từ Nguyên Mộng túa ra ào ào, “Thần, thần.”
“Mấy năm nay Từ khanh vẫn luôn đi theo bên cạnh trẫm, đảm nhiệm chức vụ sáng tác Khởi Cư Chú, ngươi nghe và thấy nhiều hơn kẻ khác. Ngươi có tin hay không? Hửm?”
“Thứ đồ này, chỉ cần có người viết, ắt sẽ có kẻ xem. Chỉ cần có kẻ xem, sẽ có người tin! Trẫm nghe nói tên Tư Mã Quân này rất có tiếng ở phương diện nghiên cứu sử học, những thứ hắn viết, nếu như bị người khác đọc được, tôn sùng thành khuôn mẫu, Từ Nguyên Mộng ngươi, phải chịu tội gì?” Hoàng đế chỉ tay vào mũi Từ Nguyên Mộng mắng tới tấp.
Sắc mặt của Từ Nguyên Mộng trắng bệch, “Thần, tội chết… chuyện của Tư Mã Quân, là do thần tiết lộ…”
“À, tiết lộ?” Hoàng đế híp mắt hỏi, “Sao nào? Ý của ngươi là những gì hắn đều là chân tướng, là do trẫm che giấu chân tướng, còn ngươi là người tiết lộ chân tướng đúng không?”
Từ Nguyên Mộng vội vàng quỳ rạp xuống đất, “Là thần lỡ lời! Thần tuyệt đối không có ý này!”
“Từ Nguyên Mộng ơi là Từ Nguyên Mộng, ngươi còn không kiên cường bằng cái tên Tư Mã Quân cứng ngắc kia.” Hoàng đế cười nhạo nói.
Từ Nguyên Mộng cúi đầu thừa nhận, “… Quả thật thần không bằng Nhuận Trúc.”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt vô cảm xử lý chính vụ, để mặc Từ Nguyên Mộng quỳ ở dưới.
Mãi đến chính ngọ, Từ Nguyên Mộng quỳ suốt một buổi sáng, thân thể lung lay, cả người run rẩy, hắn không còn cảm nhận được hai chân của mình nữa.
“Sao hôm nay chàng bận đến tận giờ này thế? Tinh Nhi nhớ chàng rồi này.” Đoan Tĩnh ôm hài tử đi đến, Tử Châu và Thanh Bình phía sau cầm theo hộp đồ ăn cũng tiến vào.
Hoàng đế nghe thấy giọng nói của Đoan Tĩnh bèn vội vàng đặt bút xuống, ánh mắt ra hiệu cho Từ Nguyên Mộng cút đi.
Từ Nguyên Mộng như trút được gánh nặng, hắn nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, hành lễ với Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh tò mò liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười kêu đứng dậy, nàng đang định hỏi vài câu, Hoàng đế đã nhanh chân bước lại, giành lấy lực chú ý của nàng.
Từ Nguyên Mộng thoáng liếc mắt nhìn Hoàng đế ôm lấy tiểu Dận Kỳ từ trong ngực Đoan Tĩnh.
Động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn là biết đã làm vô số lần, hoàn toàn không để ý đến điều cấm kị nam nhân không được ôm con.
“Xem ta này, nhất thời vội vã nên quên mất thời gian.” Hoàng đế vội vàng nhận lỗi.
“Không sao cả, ta có mang đồ ăn đến cho chàng, có vài món là ta tự tay làm nữa đó.” Đoan Tĩnh mỉm cười dịu dàng nói.
“Hôm nay ta có lộc ăn rồi.” Hoàng đế cười đáp.
“Không dám không dám, sao ta có thể so sách được với QUÁCH NGỰ TRÙ chứ?” Đoan Tĩnh mỉa mai, nhấn mạnh ba chữ Quách ngự trù.
Hoàng đế hoảng loạn vội vàng quay đầu nhìn nàng, “…Kiểu Nhi, nàng, ta, ta…”
Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn hắn nói, “Chàng cái gì mà chàng, nếu hôm nay không phải ta bất chợt đến Ngự thiện phòng một chuyến, ta còn không biết Quách ngự trù biết cả diễn kịch nữa đấy?”
Quách ngự trù và lão bà của ông ấy chính là hai người đã lừa gạt Đoan Tĩnh ở buổi Nguyên Tịch năm đó chung với Hoàng đế.
Kể từ đó về sau, Hoàng đế luôn cẩn thận không dám để Đoan Tĩnh nhìn thấy ông ấy.
Mãi đến hôm nay Đoan Tĩnh bỗng muốn đích thân xuống bếp nấu ăn cho Hoàng đế, nàng bèn đến Ngự thiện phòng một chuyến, sau đó vừa hay đụng mặt Quách ngự trù.
Đoan Tĩnh vừa nhìn thấy Quách ngự trù liền hiểu.
Hoàng đế ôm tiểu Dận Kỳ, vẻ mặt ngượng ngùng, hắn vội vàng dỗ dành nàng, đồng thời chuyển đề tài, “Chúng ta mau dùng bữa đi, nhìn xem, Tinh Nhi, Tinh Nhi đã chờ không kịp rồi này.”
“Tinh Nhi còn uống sữa. Chàng đừng có mà đánh trống lảng.” Đoan Tĩnh oán trách duỗi tay nhéo thịt bên hông Hoàng đế, “Sao chàng lắm trò vậy hả, chàng còn chuyện gì lừa gạt ta nữa không? Hả?”
Hoàng đế vội vàng lắc đầu, “Không có, tuyệt đối không có!”
Đoan Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười, dưới chân lại dẫm phải gì đó. Nàng ngừng lại, vừa cúi đầu nhìn, thì ra là một quyển sách.
Nét chữ cứng cáp, rất có khí khái.

Bình luận

Để lại bình luận