Chương 177

Đoan Tĩnh khựng lại, cúi người xuống nhặt cuốn sách kia lên hỏi, “Sao lại vứt sách ở đây thế này?”
Hoàng đế vừa xoay người đã thấy nàng nhặt cuốn sách kia lên bèn vội vàng cản lại, “Kiểu Nhi, đừng!”
Đáng tiếc đã chậm, Đoan Tĩnh đã đọc được đoạn kia, nàng bình tĩnh đọc hết, ngay sau đó phủi bụi trên trang sách, chậm rãi khép nó lại, rồi đặt ngay ngắn trên bàn của Hoàng đế.
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười rúc vào bên cạnh Hoàng đế, “Đi thôi, bận cả một buổi sáng, hẳn là chàng đã đói bụng lắm rồi?”
Hoàng đế chần chừ hỏi, “Kiểu Nhi, nàng đọc rồi mà không tức giận à?”
Đoan Tĩnh mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên, “Tức giận gì chứ, không biết cuốn sách này là do vị nhân tài nào viết? Câu chữ đanh thép, nét bút thẳng thớm. Chỉ mới nhìn chữ thôi là cũng có thể đoán ra văn phong xuất sắc, cách làm người đoan chính.”
Hoàng đế thấy nàng thật sự không để trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, “Là một thư sinh tên là Tư Mã Quân viết, hắn rất tôn sùng Thái Sử Công.”
Đoan Tĩnh hiểu rõ, “Khó trách, cũng là họ Tư Mã, thoạt nhìn quả thực rất có phong thái của Thái Sử Công. Người đâu? Hiện đang ở nơi nào? Không phải là đang ở trong nha môn Kinh Triệu Doãn đó chứ?” Đoan Tĩnh nhạy bén hỏi.
Hoàng đế gật đầu.
Tử Châu và Thanh Bình bày biện món ăn ra, Hoàng đế đưa hài tử cho nhũ mẫu, sau đó rửa tay, ngồi xuống đối diện với Đoan Tĩnh, rồi kể mọi chuyện cho nàng nghe.
Đoan Tĩnh yên lặng nghe hắn kể, thuận tay múc một chén canh đưa cho Hoàng đế, “Theo như ta thấy, cứng rắn cũng không phải cách hay, sử học gia có thể giữ vững nguyên tắc của bản thân thế này không nhiều lắm, không bằng gọi hắn tiến cung, chàng đích thân tâm sự với hắn, được không?”
Đoan Tĩnh không trực tiếp khuyên Hoàng đế thả Tư Mã Quân ra, thay vào đó lại thuyết phục Hoàng đế cho Tư Mã Quân một cơ hội.
Nếu Tư Mã Quân thật sự có tài, có thể thuyết phục được Hoàng đế, cứu được tính mạng của hắn, cũng xem như tích đức.
Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết được.
Hoàng đế hiểu rõ lời khuyên can uyển chuyển của Đoan Tĩnh, hắn trầm mặc uống hết bát canh Đoan Tĩnh đưa cho mình, ngay sau đó phun ra toàn bộ.
“Nàng!” Hoàng đế vừa ngước mắt nhìn đã thấy Đoan Tĩnh che miệng cười trộm.
Tiểu Dận Kỳ trong ngực nhũ mâuc cũng cười khanh khách, dường như nó đang cười nhạo Hoàng đế vậy.
“Chua không?” Đoan Tĩnh cố nén ý cười, nàng lấy khăn dịu dàng lau khóe môi cho Hoàng đế, “Nhi tử của chàng chọn đấy.”
“Nó?”
“Ừm.” Đoan Tĩnh gật đầu nói tiếp, “Ta vốn định nấu đàng hoàng. Nhưng mà nấu được một nửa, trong đầu ta liền nhớ đến cảnh tượng người nào đó liên thủ với Quách ngự trù lừa gạt ta. Vì thế ta ôm Tinh Nhi, trong đầu nảy ra một ý tưởng, ta để nó chọn một loại gia vị mà nó thích nhất, sau đó ta múc ba muỗng lớn bỏ thêm vào canh. Thế nào, giấm chua có chua hay không hả?”
Hoàng đế bất lực nhếch mép, cưng chiều ôm nàng vào ngực, “Chua hay không, tự nàng nếm thử sẽ biết.” Dứt lời, hắn thò mặt lại, ngậm lấy cánh môi Đoan Tĩnh, đầu lưỡi bá đạo chen vào trong miệng Đoan Tĩnh, để nàng dính lấy hương vị của hắn.
Tử Châu và Thanh Bình mỉm cười liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng xoay người tránh đi.
Nhũ mẫu cũng cúi đầu, chỉ có tiểu Dận Kỳ, nhìn Hoàng đế bá chiếm ngạch nương thơm mềm của nó, đôi mắt đen nháy lúng liếng xoay tròn.
“Ưm, đáng ghét…” Đoan Tĩnh hờn dỗi đẩy Hoàng đế ra, vẻ mặt xấu hổ, hai má đỏ hây hây.
“Chua hay không? Hửm?” Hoàng đế cười hỏi.
Đoan Tĩnh gắp một miếng củ mài đút vào trong miệng Hoàng đế, “Ăn nhanh đi, ăn mà còn không chặn được miệng chàng nữa.”
Hoàng đế cười ha ha nuốt đồ ăn xuống.
Giữa trưa, hắn ôm Đoan Tĩnh và hài tử cùng nhau ngủ trưa.
Ba mươi phút sau, Hoàng đế lặng lẽ tỉnh lại, hắn phái người truyền Tư Mã Quân vào cung.
Chỉ mười lăm phút sau, Tư Mã Quân đã thay một bộ y phục sạch sẽ, quỳ gối trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, “Tư Mã Quân?”
“Có tiểu dân.” Sắc môi của Tư Mã Quân tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ hơi tiều tụy.
Đã ba ngày nay hắn không được ăn uống gì, bởi vì vào cung diện thánh nên cai ngục mới âm thầm cho hắn uống một chén nước và mấy miếng điểm tâm, cai ngục nói rất bội phục cốt cách của hắn, bảo hắn ăn trên đường vào cung.
Tư Mã Quân nhịn không được lắc đầu, hắn lấy đâu ra cốt cách chứ? Cùng lắm là có trách nhiệm với lịch sử, phải làm một sử học gia thành thật mà thôi.
Nếu sử học gia cầm bút nói thật ngày càng ít, đấy chẳng phải là một loại bi ai sao?”
“Sử sách này của ngươi thật sự không sửa lại sao?” Hoàng đế vô cảm hỏi.
Tư Mã Quân quỳ rạp dưới đất, gian nan gật đầu đáp, “Tiểu nhân không sửa.”
“À, ngươi không sợ trẫm sẽ giết ngươi sao?” Ngữ khí của Hoàng đế lạnh băng.
Tư Mã Quân thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc, từng câu từng chữ đanh thép có lực, “Thần nguyện noi gương Thái Sử Công cầm bút viết đúng sự thật, Hoàng thượng, ngài muốn làm Thôi Trữ* hay sao?”
Thôi Trữ: ( ?-546 TCN), tức Thôi Vũ tử, là tướng quốc nước Tề thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã thao túng chính sự nước Tề một thời gian và cuối cùng bị diệt cả gia tộc.
Trong có một đoạn thế này, “Thôi trữ thí kỳ quân, thôi tử sát chi, kỳ đệ tự thư nhi tử giả nhị nhân, kỳ đệ hựu thư, nãi xá chi. Nam sử thị văn lớn sử tẫn tử, chấp giản dĩ vãng, văn kí thư hĩ, nãi hoàn.
Đại khái ý là Thôi Trữ giết vua đoạt vị.
Mọi người lần lượt thần phục, chỉ có sử quan không biết điều, kiên trì viết vào sử sách, “Thôi Trữ giết vua.
Thôi Trữ vừa thấy thì giận tím mặt mày, giết chết sử quan.
Sử quan thứ hai nhận chức cũng viết như thế, Thôi Trữ lại tiếp tục giết chết sử quan đó.
Nhưng sử quan thứ ba vẫn viết như vậy.
Thôi Trữ khuyên can sử quan thứ ba, cũng chính là đệ đệ của hai người kia, bảo hắn viết nguyên nhân chết của vua thành chết bất đắc kỳ tử, dùng cách này để che lấp tội lỗi của mình.
Nhưng sử quan thứ ba nghiêm túc đáp, “Viết đúng sự thật là chức trách của sử quan, thất trách cầu sinh, không bằng tự tìm chết.” Vì thế Thôi Trữ lại giết chết hắn.
Sử quan thứ tư vẫn viết hệt vậy, Thôi Trữ cũng không còn tâm trạng truy cứu nữa, nên thả cửa cho hắn.
Có một sử quan ở nước Tề biết tin cả nhà sử quan kia bị giết sạch, bèn cầm vội vàng cầm theo thẻ tre để dự phòng. Trên đường vừa hay đụng phải sử quan thứ tư, biết được hắn đã viết đúng lịch sử bèn vô cùng ngưỡng mộ.
Hoàng đế giật mình, ngay sau đó mỉm cười.
“Nước Tề có sử quan thẳng thắn, tội của Thôi Trữ được lan truyền.” Tư Mã Quân nhìn thẳng Hoàng đế nói tiếp, “Đại Thanh có thần, ngài sai, hậu nhân nhất định sẽ biết.”
Hoàng đế cười phá lên, “Ha ha ha… được lắm, được lắm…”
Tư Mã Quân sợ hãi run rẩy, nhưng lại kiên quyết không cúi đầu.
Hoàng đế cười to đứng dậy, cầm cuốn sử sách của Tư Mã Quân trên bàn lên, sau khi đọc một lượt thì đưa vào tay Tư Mã Quân nói, “Nàng nhìn ghi chép của ngươi, chẳng những không tức giận mà còn khen văn phong của ngươi xuất chúng, bảo trẫm gặp mặt ngươi một lần, trẫm mới cho ngươi cơ hội này.”
“Tư Mã Quân, ngươi thành công, trẫm bị ngươi thuyết phục.” Hoàng đế khoanh tay đứng trước mặt hắn.
Tư Mã Quân ngây ngốc nhận lấy cuốn sử sách của mình, hắn hoàn toàn không tin được Hoàng đế vậy mà tha cho hắn.
“Đứng lên đi, Lương Cửu Công, ban tọa, dâng trà.” Hoàng đế cất tiếng phân phó Lương Cửu Công.
Hoàng đế nhìn dáng người gầy ốm của Tư Mã Quân, “… . Lấy thêm chút điểm tâm cho hắn.” Hoàng đế thản nhiên ngồi xuống, nhìn Tư Mã Quân ăn ngấu nghiến, sau đó ngượng ngùng ngừng lại.
“Ăn no rồi?”
“Hoàng thượng, thần đã no.”
“Ăn no rồi thì làm việc đi.”
Tư Mã Quân ngây ngẩn cả người.
Lương Cửu Công cúi đầu dâng bút mực lên cho Tư Mã Quân.
“Chuyện này…”
“Viết đi, trẫm nói, ngươi viết. Không phải ngươi rất muốn biết chuyện giữa nàng và trẫm sao? Trẫm nói hết cho ngươi, viết thế nào mặc ngươi.”

Bình luận

Để lại bình luận