Chương 178

Tư Mã Quân kinh ngạc, bàn tay cầm bút run cầm cập.
“Nhưng ta nói trước, lúc trẫm và Quý phi còn sống, ngươi tuyệt đối không được truyền ra nửa chữ.” Hoàng đế nhìn Tư Mã Quân nghiêm túc nói, “Trẫm không để bụng thanh danh của mình, nhưng nàng không thể. Từ xưa đến nay, bốn chữ “hồng nhan họa thủy” đã áp đặt lên đầu nữ nhân, nếu để người đời biết được thân phận thật của nàng, sau này bất kể trẫm có làm sai điều gì, họ cũng sẽ đều hất nước bẩn lên người nàng, sẽ nói nàng dụ dỗ trẫm.”
“Nhưng trẫm không nỡ để nàng khi còn sống bị thế nhân phê bình. Nàng là nữ tử lương thiện, ấm áp nhất thế gian mà trẫm gặp được, trẫm yêu nàng, chỉ cần trẫm còn sống ngày nào, trẫm tuyệt đối không cho phép bất cứ ai thương tổn nàng, sau này trẫm đi rồi, lúc đó trẫm cũng không để bụng nữa.”
Tư Mã Quân bỗng cảm thấy chiếc bút trong tay mình như nặng nghìn cân.
“Trẫm thiên vị nàng, ngươi phải nhớ rõ điều này.” Ngữ khí Hoàng đế thận trọng, gần như đang thỉnh cầu hắn.
“Thành tựu của trẫm về văn hóa giáo dục và võ công sẽ vang danh nghìn năm, không ai có thể bác bỏ công trạng của trẫm. trẫm biết, một khi viết ra câu chuyện này, nàng sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất để người đời công kích trẫm.”
“Nhưng trẫm không quan tâm, trẫm muốn hậu nhân biết, tình yêu thương của trẫm với nàng là điều mà sử sách cũng phải thừa nhận. Trẫm không muốn rời khỏi nàng nửa bước. Hơn nữa, không phải từ năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, mà chuyện này đã bắt đầu từ năm Khang Hi thứ hai mươi tám rồi…”
Tư Mã Quân run rẩy hạ bút, theo lời kể của Hoàng đế, cây bút vung vẩy liên hồi không ngừng nghỉ, hắn ghi chép lại toàn bộ những gì Hoàng đế kể.
Hoàng đế giam ta vào ngục, ba ngày không cho ăn uống gì.
Ta quỳ xuống hỏi: Hoàng đế muốn bắt chước Thôi Trữ sao?
Hoàng đế đáp: Ta cho phép ngươi ghi lại sự thật, ta yêu công chúa hơn chính bản thân mình, không muốn rời nàng nửa khắc.
Không phải từ lúc này mà mọi chuyện đã bắt đầu từ năm thứ hai mươi tám, ta đã lâm hạnh nhầm công chúa ngay trong Ngự hoa viên, kể từ đó ta như rơi vào bể tình, không muốn rời xa nàng một giây một phút nào.
Hiện giờ mọi chuyện đã được ghi lại, để thế hệ mai sau biết, tình yêu của trẫm có sử sách chứng giám.
Nói không ngừng nghỉ khoảng nửa canh giờ, Hoàng đế cuối cùng cũng đưa đến kết luận, “… . Ngày đó, nàng dựa vào lồng ngực trẫm, nở nụ cười vô cùng dịu dàng với trẫm, nàng nói, ta là mặt trời của nàng và hài tử.”
Hoàng đế cong môi cười, “Lòng trẫm mềm đến rối tinh rối mù. Nàng, vĩnh viễn là ánh trăng của trẫm. Trước khi gặp được nàng, trẫm tự cho là đã hiểu tình yêu, thật ra chỉ là hiểu tình dục mà thôi. Sau khi gặp được nàng, trẫm mới biết thì ra yêu một người, cho dù không làm bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn thấy nàng, trong lòng cũng đã cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ rồi.”
“Trẫm, thật sự rất yêu nàng. Nàng là một nữ tử yếu đuối, ngoại trừ thuận theo, căn bản không cách nào phản kháng lại ý chỉ của trẫm. Nếu hậu nhân nhất định muốn thóa mạ, chửi bới, vậy cứ nhằm hết vào trẫm đi!”
“Không phải!”
( Mọi người ơi chút xuống đọc cmt một chút nha.)
Hoàng đế nhìn về nơi phát ra tiếng nói, hắn nhìn thấy Đoan Tĩnh đang đứng trước cửa thư phòng, đôi mắt lã chã chực khóc nhìn hắn.
Không biết nàng đến từ bao giờ, cũng không biết nàng đã nghe bao lâu, nàng chạy chậm về phía hắn, khóc lóc nhào vào lồng ngực hán.
Hoàng đế vội vàng ôm lấy nàng, “Kiểu Nhi, sao không ngủ thêm một lát nữa đi.”
Đoan Tĩnh rúc vào lòng hắn không ngừng nức nở.
“Ngoan, ta chọc nàng khóc sao? Ta xin lỗi được không, Kiểu Nhi, đừng khóc…” Hoàng đế dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Đoan Tĩnh.
Hai mắt Đoan Tĩnh đỏ hoe nhìn hắn lắc đầu nói, “Không phải chàng chọc ta khóc, chàng chọc ta bực mình.”
“Rõ ràng là chuyện hai người, sao chàng muốn một mình gánh hết?” Đoan Tĩnh nhìn về phía Tư Mã Quân, “Chắc hẳn ngài là Tư Mã tiên sinh, ta đã nghe được gần như toàn bộ lời nói của Hoàng A Mã… đây đều là sự thật, nhưng cuối cùng kia là giả.”
“Không phải ta bị khuất phục dưới địa vị của chàng, vô lực nghe theo sự sắp đặt của chàng. Có lẽ khi bắt đầu là như thế, nhưng hiện giờ không phải, ta thật sự yêu chàng, mới bằng lòng trở thành nữ nhân của chàng, bằng lòng sinh con nối dõi cho chàng. Vì Dận Kỳ, vì ta, chàng quỳ gối ở điện thờ ngày đêm khẩn cầu.
Đây là tình yêu đôi bên tình nguyện, không phải ép buộc từ một phía! Chúng ta phải trả giá rất nhiều mới đi đến được đây, cả hai từ lâu đã không thể tách rời. Cho dù có bị mắng, bị sỉ vả, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau!” Giọng nói của Đoan Tĩnh thanh thúy, có lực.
Tư Mã Quân nhìn Đoan Tĩnh, cúi đầu.
Vẻ đẹp của Quý phi hệt như lời đồn, không gì sánh được.
Nhưng trái tim của Quý phi, còn quý hơn cả dung mạo của nàng ấy, lộng lẫy quý báu!
Người như vậy, khó trách Hoàng đế lại trân trọng thế này.
Tư Mã Quân âm thầm gác bút, khép sách lại, quỳ xuống đất, ba quỳ chín lạy.
“Thần, khấu tạ Hoàng thượng, nương nương! Mong Hoàng thượng và nương nương tương kính như tân, trăm năm hạnh phúc! Thần đã ghi lại thỏa đáng với những gì Hoàng thượng kể. Tại đây thần xin thề, ngày sử sách hoàn thành, sẽ là ngày nó được khóa lại. Thần sẽ truyền nó lại cho hậu nhân, kể từ lúc Hoàng thượng hoăng, cho đến ba đời sau, sử sách mới được lưu truyền!”
Tư Mã Quân cảm động vì sự thẳng thắn thành khẩn và bao dung của Hoàng đế, cảm động với sự lương thiện và trợ giúp nhiệt tình của Đoan Tĩnh, nên hắn đã đẩy thời hạn ban đầu từ sau khi Hoàng đế hoăng, thành ba đời sau.
Lúc đó, mọi chuyện đều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho dù mọi người có bàn tán về quá khứ, thì cũng chỉ là cuộc bàn tán ngắn mà thôi.
…..
Ngày năm tháng tám, mặt trời mới ló, mọi thứ đều ánh lên một màu vàng ấm.
Đoan Tĩnh khoác lên người lễ phục màu vàng óng của Hoàng Quý phi, cổ tay và ống tay áo có màu xanh đá, thêu chín con rồng, xen lẫn những đám mây ngũ sắc. Một dải ruy băng màu vàng đính phía sau cổ áo làm điểm nhấn.
Đầu đội mũ quan làm bằng nhung mịn, hai bên có hai dây ngọc treo lủng lẳng, viền xung quanh đính vô số châu báu quý hiếm bao gồm một trăm chín mươi hai viên trân châu, một viên lưu ly lớn, và vô số minh châu.
Trang dung xinh đẹp bức người, khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Hoàng đế cũng mặc lễ phục màu vàng sáng, bên trên thêu chín con rồng, mặt trăng, mặt trời, ngôi sao, núi, rồng, chim trĩ năm màu… Mọi thứ hòa quyện, toát lên vẻ trang trọng, nghiêm cẩn.
Đầu đội triều quan kim phật, trước ngực đính một trăm lẻ tám viên minh châu, đá hổ phách, san hô, ngọc xanh, hạt bồ đề.
Hắn đứng phía trên đan bệ, nhìn Đoan Tĩnh leo từng bước lên trên, đi về phía hắn.
Đoan Tĩnh chậm rãi bước bước cuối cùng trên thềm ngọc, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt thâm thúy của Hoàng đế.
Hoàng đế cong môi cười nhạt, duỗi tay về phía nàng.
Đoan Tĩnh dịu dàng mím môi, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Hai người sóng vai cùng nhau bước lên ngự tọa. Đằng sau, chúng thần hô vang vạn tuế.
Hoàn chính văn.

Bình luận

Để lại bình luận