Chương 181

Nhưng Dận Kỳ ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết nên mở lời với Hoàng A Mã của nó thế nào, vì vậy nó lập tức nhớ đến Quý ma ma.
Kể từ lúc nó được sinh ra, Quý ma ma luôn ở bên cạnh nó, chăm sóc cho nó, nó nghe Tử Châu tỷ tỷ trong cung của ngạch nương nói, trước kia Quý ma ma còn từng hầu hạ Hoàng A Mã của nó nữa.
Dận Kỳ vừa nghĩ vừa tung tăng chạy đi tìm Quý ma ma bằng đôi chân ngắn cũn của mình.
Quý ma ma thương nó nhất, nhất định bà ấy sẽ bày cho nó chiêu hay.
Lúc Dận Kỳ kiếm được Quý ma ma, bà ấy đang sửa triều phục cho nó, bà ấy không yên tâm giao những thứ đồ liên quan đến Dận Kỳ cho người khác.
Đây là đứa con trai mà tiểu chủ tử bà ấy yêu thương nhất, bà ấy cũng tận mắt nhìn nó sinh ra và lớn lên, sao có thể không yêu thương cho được.
Nhìn Dận Kỳ phóng nhanh như chớp vào phòng, vẻ mặt luôn nghiêm túc của Quý ma ma chợt nở nụ cười tươi như hoa. Bà ấy buông việc trong tay xuống, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Dận Kỳ.
“A ca, sao ngài lại chạy nhanh như vậy, đám tiểu thái giám bên cạnh ngài đâu rồi? Sao bọn chúng không đi theo ngài, có phải bọn chúng không tận tâm hầu hạ ngài hay không? Để ma ma dạy cho bọn chúng một bài học!”
Dận Kỳ xua tay, “Không phải, không phải, là con bảo bọn họ canh giữ ở phía xa, con có lớn sự muốn thương lương với ma ma, chuyện cơ mật không thể bại lộ được!”
Dận Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc, nó cố gắng bắt chước vẻ uy nghiêm giống Hoàng đế ngày thường, đáng tiếc dáng vẻ môi hồng răng trắng như ngọc đồng của nó hoàn toàn không có lực sát thương.
Quý ma ma tươi cười, cố gắng phối hợp với Dận Kỳ, “Được, a ca muốn nói gì với ma ma, chỉ cần ma ma biết thì sẽ nói hết cho a ca.”
“Ma ma, bình thường nếu có người nào đó muốn đưa ra kiến nghị với Hoàng A Mã thì họ sẽ làm thế nào vậy? Quy trình cụ thể ra sao ạ?”
Quý ma ma bị Dận Kỳ hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó cười nói, “Nếu muốn đưa ra kiến nghị thì cứ viết vào tấu sớ. Tấu sớ sẽ được mang đến để ở Tấu sự sở* bên ngoài, quan viên Tấu sự sở bên ngoài sẽ trình vào Tấu sự sở bên trong, cuối cùng Tấu sự sở bên trong sẽ dâng tấu sớ lên cho Hoàng thượng. Hoàng thượng đọc tấu sớ, nếu cảm thấy hợp lý sẽ phê duyệt, cảm thấy cần suy xét thêm thì sẽ giữ lại, còn cảm thấy không ổn thì sẽ trả về.”
(*):Tấu sự sở là một cơ quan thuộc triều đình nhà Thanh và được thành lập vào thời Ung Chính. Nó được chia thành Tấu sự sở bên trong và bên ngoài, do các lớn thần trong triều đình cai quản, Tấu sự sở bên ngoài có ba mươi ba quan cai quản.
Trước kia Quý ma ma từng hầu hạ ở Càn Thanh cung, nên bà ấy vẫn có những kiến thức nhất định đối với vấn đề này.
“Ồ?” Dận Kỳ há hốc miệng, la toáng lên, “Sao lại phiền như vậy chứ? Vậy, vậy phải tốn bao lâu?”
Quý ma ma cười nói, “Ừm, cái này thì không nói trước được, phải xem việc đó có gấp hay không nữa.”
“Gấp! Rất gấp!” Dận Kỳ la lên.
Nếu chuyện chiến tranh lạnh còn không giải quyết xong, ngạch nương của nó đau lòng, ảnh hưởng đến thân thể thì biết làm sao bây giờ.
Sao có thể không gấp được chứ?
Chuyện ngạch nương giao phó chính là chuyện gấp gáp nhất.
Quý ma ma búng tay lên mũi Dận Kỳ, bà ấy chỉ cảm thấy tư duy của đứa nhỏ này kỳ lạ, hôm nay vậy mà bắt đầu tò mò những thứ này, bà ấy lại nói tiếp, “Những việc có tính cấp bách sẽ được giải quyết trên triều, các lớn thần mặc quan phục nếu muốn bẩm báo chuyện gì có thể giáp mặt bẩm báo với Hoàng thượng”
“Cái này được, phải như vậy chứ!” Hai mắt Dận Kỳ sáng ngời, ngay sau đó lại ủ rũ cụp đuôi hỏi, “Nhất định phải mặc quan phục sao?”
Nó không có bộ nào cả.
“Dù có chức vụ hay không, nếu muốn yết kiến Hoàng thượng thì đều phải mặc triều phục, tóm lại triều hội là nơi nghiêm túc, không thể thất lễ được.” Quý ma ma thuận miệng nói.
“Ôi chao, nhắc đến triều phục, a ca, mau mặc thử xem, dạo này bụng của a ca phình to hơn trước, vậy nên áo triều phục bị kích, hơi nhỏ nên ma ma đã nới lỏng áo triều phục ra rồi, a ca mau mặc thử xem đã vừa chưa.” Quý ma ma vỗ đầu một ra chuyện quan trọng.
Nháy mắt hai mắt Dận Kỳ sáng rực, nó vươn cánh tay ra, hưng phấn nói, “Ma ma sửa thì nhất định là vừa người!”
Quý ma ma mỉm cười hầu hạ nó mặc triều phục, quả nhiên là vừa khít.
“Ừm, đội thêm cái nón này nữa. Hừm, tiểu a ca nhà chúng ta đúng là uy phong dũng mãnh.” Trong mắt Quý ma ma, Dận Kỳ mặc gì cũng đẹp cả.
Dận Kỳ nghe thế thì ưỡn bụng ra, nó cảm thấy bản thân hiện giờ hẳn là rất đẹp trai.
Ơ..?
Cái từ đẹp trai này là từ đâu ra ấy nhỉ?
Dận Kỳ sờ đầu, cuối cùng quyết định mặc kệ nó.
“Ma ma, ma ma, con muốn mặc triều phục.” Dận Kỳ không muốn cởi ra.
Quý ma ma tùy ý nó, “Được được được, a ca cứ mặc đi, vừa hay để ngạch nương của a ca xem thử.”
Dận Kỳ gật đầu vâng dạ, sau đó nó tạm biệt Quý ma ma, rồi lại phóng đi nhanh như chớp.
Sau khi trở lại tiền điện, nó bí mật lẻn vào thư phòng của Hoàng đế, loay hoay ở đó một lúc lâu, mãi đến giờ cơm tối mới chạy ra ngoài.
Hôm nay Hoàng đế vô cùng bận rộn, tiểu thái giám đến truyền lời bảo bọn họ cứ ăn trước, vì thế nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội biết chân tướng mọi việc.
Đoan Tĩnh nhìn nhi tử mặc bộ triều phục màu vàng sáng, khác biệt hoàn toàn với cách ăn mặc tùy tiện ngày thường.
Nàng hỏi nó định làm gì, nó chỉ nói Quý ma ma mới sửa lại, nó muốn mặc cho nàng xem mà thôi.
Đoan Tĩnh nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, nàng nghĩ chắc có lẽ là do tính tình ham chơi của trẻ nhỏ cho nên cũng mặc kệ nó.
….
Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, Đoan Tĩnh thong thả tỉnh dậy, chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, chờ Hoàng đế hạ triều về rồi dùng bữa.
Bỗng nàng nhìn thấy Hoàng đế mang vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười ôm nhi tử mập mạp, trên người vẫn còn mặc triều phục bước vào, lúc đấy nàng mới biết nhi tử của mình đã làm nên chuyện kinh thiên động địa gì.
Trong buổi lâm triều hôm nay, trước mắt bao người, dưới ánh mắt của vô số quan lại, Dụ thân vương đứng đầu đang trần thuật về những việc phải chuẩn bị trong lần chiến tranh thứ ba với Cát Nhĩ Đan.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm phía sau Dụ thân vương.
Sau đó có người đánh bạo âm thầm liếc mắt nhìn thử, thì thấy một nam hài nhỏ xíu, trên người mặc triều phục thêu long văn màu vàng sáng, đầu đội triều quan đính minh châu, đằng sau còn tết một bím đuôi sam ngắn cũn.
Tay chân trắng nõn núng nính như củ sen đang dựa vào ngưỡng cửa ở Càn Thanh cung, cố gắng muốn bò vào phía bên trong.
Bên ngoài ngưỡng cửa, một đám thị vệ và tiểu thái giám đều mang vẻ mặt khó xử, không ai dám cản trở tiểu hoàng tử Hoàng đế yêu thương nhất.
Bên trong ngưỡng cửa, từ đám vương công lớn thần đến Thái tử, Đại a ca, Ngũ a ca và các hoàng tử đã thành niên đều trầm mặc nhìn Dận Kỳ bò vào trong lớn điện.
Cục bột nhỏ Dận Kỳ đang bò trên ngưỡng cửa, bắp chân lơ lửng giữa không trung, thử thăm dò chạm chân xuống mặt đất.
Nhưng do dáng người thấp bé nên dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể chạm chân xuống đất được, cục bột nhỏ gấp gáp muốn thử, cuối cùng nó hạ quyết tâm phải chạm đất cho bằng được.
Hành động của nó khiến những người đang có mặt ở đây sợ đến thót tim, Hoàng đế ngồi trên long ỷ, suýt chút nữa là hắn đã nhào lên để đỡ nó rồi.
Cũng may nhìn thấy nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Dận Kỳ khó khăn bò vào trong lớn điện, nó bắt chước người lớn phủi bụi bặm trên y phục đi, sau đó chỉnh lại chiếc mũ bị lệch bên trên, cục bột tròn ủm nhỏ xíu lại làm ra vẻ nghiêm trang như người lớn.
Sau đó, nó lại móc một tờ giấy dúm dó từ trong ngực ra, thân thể nhỏ bé run rẩy, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm khi mặc triều phục, mà ngược lại trông vô cùng đáng yêu.
Nó ưỡn cái bụng tròn lẳn của mình ra, nhìn các lớn thần và các ca ca đang nhìn về phía mình, rồi lại nhìn Hoàng A Mã mang vẻ mặt khó mà tin nỗi, nó vừa định nhếch miệng cười với hắn một cái, nhưng sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, nó lại lập tức nghiêm mặt, học theo dáng vẻ của các lớn thần, lon ton đi đến trước mặt Hoàng đế.
Các lớn thân nhìn cảnh tượng này mà không dám thở mạnh.
Thái tử cứng họng, hắn muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ âm thầm nuốt ngược vào.
Đại a ca, Tam a ca và Ngũ a ca thì vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Thái dương Tứ a ca giựt giựt, từ trước đến giờ hắn luôn biết người đệ đệ này nghịch ngợm thích quậy phá, thật không ngờ hôm nay nó vậy mà dám quậy lên cả triều, hắn đang nghĩ cách để lát nữa nói thế nào mới giảm được tội cho thằng nhãi này.
Lương Cửu Công đứng phía sau Hoàng đế, vẻ mặt thảng thốt.
Toàn bộ triều đình rơi vào sự im lặng quỷ dị, nhất thời không ai nghe rõ Dụ thân vương đang bẩm báo điều gì.
Lúc này, Dụ thân vương cũng phát hiện ra điều bất thường, ông ấy muốn quay đầu nhìn phía sau, nhưng e ngại Hoàng đế trước mặt, không dám mất lễ nghi.
Sau đó ông ấy nghe thấy một tiếng bước chân lẹt quẹt dừng ngay bên cạnh, một cục bột còn chưa cao bằng  lúc ông ấy quỳ, lại học theo ông ấy, quỳ gối trước mặt hoàng thượng, hai tay dâng một tờ giấy giấy dúm dó lên. Sau đó một giọng nói non nớt vang lên bên tai ông ấy, “Nhi, nhi tử Tinh Nhi có “tấu sớ muốn trình lên.”
Tinh, Tinh Nhi?
Dụ thân vương thật sự không kìm nổi lòng tò mò bèn liếc mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh mình, lúc này ông ấy mới phát hiện tiểu nam hài bên cạnh giống Hoàng đế đến bảy phần, ba phần còn lại mang nét thanh tú tinh xảo, đây hiển nhiên là phiên bản thu nhỏ của Hoàng đế.
Lúc này Dụ thân vương mới nhớ ra tiểu nam hài này là ai, đây không phải là nhi tử của Hoàng đế và Tam công chúa.. ấy chết, và Hoàng Quý phi sao.
Bình thường chỉ có ngày Tết mới nhìn thấy nó, nên ông ấy mới nhất thời không nhớ ra.
Dụ thân vương bỗng nhớ ra bản thân đang bẩm báo thì im bặt, đây là hành động mất lễ nghi, nhưng ông ấy phát hiện bây giờ chẳng có ai để ý đến điều này.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung trên người cục bột nhỏ bên cạnh ông ấy.
Hoàng đế đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nghe Dận Kỳ nói vậy thì tức giận đến bật cười, “Ô? Con có ‘tấu sớ’ gì muốn trình lên?”
Dận Kỳ vẩy vẩy tờ giấy dúm dó kia nói, “Nhi tử đã viết hết vào “tấu sớ” rồi ạ.”
Hoàng đế nhíu mày, bất đắc dĩ phất tay, Lương Cửu Công cầm tờ “tấu sớ” từ trong tay Dận Kỳ trình lên cho Hoàng đế.
Hoàng đế mở tờ giấy kia ra, bên trong tràn ngập những chữ Hán viết thiếu nét, lâu lâu còn nhìn thấy vài vòng tròn méo mó, mực dính tung tung, phía dưới còn có cả dấu tay của Dận Kỳ.
Hôm qua Dận Kỳ đã viết rất lâu mới vừa lòng với bản “Tấu sớ” này.
Hắn dựa vào những nét chữ rối loạn trong đầu, cộng thêm với một vài chữ đơn giản ngày thường Đoan Tĩnh vẫn cho dạy nó, chữ nào không biết nó sẽ vẽ một vòng tròn để thay thế, bởi vì nét chữ của nó quá lớn, không còn chỗ để ghi nữa, vì thế nó nhớ đến những câu chuyện Đoan Tĩnh hay kể cho nó nghe, những người xấu trong chuyện sẽ không ký tên lên giấy, mà thay vào đó sẽ in dấu vấn tay.
Dận Kỳ cảm thấy nó vô cùng thông minh.
Sự thật cũng đúng thế, ở trong mắt Hoàng đế, một hài tử mới chỉ bốn tuổi, mặc dù chữ viết thiếu nét, nhưng không ngờ hắn xem mà cũng hiểu đôi chút, quả đúng là con trai của hắn, bản lĩnh rất lợi hại.
Chữ viết loằng ngoằng như vẽ tranh, nếu hắn không phải cha ruột của nó, ngày thường cũng hay thấy nó luyện chữ, nếu đưa cái này cho người khác xem đảm bảo người đó không hiểu gì.
Hoàng đế có thể đoán lớn khái mục đích viết “tấu sớ” này của tên tiểu tử này là gì, thái dương nhịn không được bắt đầu giựt giựt.
Hắn hiểu, nhưng đám người bên dưới đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy với những nét chữ nguệch ngoạc như tranh vẽ này của Dận Kỳ đều không hiểu nên cả triều mới im thin thít.
Địa vị của Thái tử hơn hẳn những người có mặt ở đây, hắn không nhịn được lòng tò mò bèn hỏi một câu, “Xin hỏi Thập ngũ đệ, tấu, “tấu sớ’ này của đệ viết gì vậy?”
Dận Kỳ nghe vậy bèn ưỡn ngực ngẩng đầu, tự tin nói, “Thái tử ca ca, đây là kiến nghị của Tinh Nhi nhằm cải cách chế độ học tập!”
Hoàng đế nhịn không được bất lực đỡ trán, hắn vốn không muốn tiếp tục bị mất mặt nữa, bây giờ thì hay rồi, Thái tử vừa hỏi, Dận Kỳ như được tiêm máu gà, bây giờ hắn chẳng còn mặt mũi nào trước mặt đám lớn thần trong triều nữa.
“Khụ khụ, xin hỏi Thập ngũ a ca, ngài định cải cách như thế nào?” Dụ thân vương là ca ca ruột của Hoàng đế, nhưng ông ấy lại là kiểu người chỉ sợ không có trò hay để xem, bởi vậy nên mới hứng thú đổ thêm dầu vào lửa.
Dận Kỳ vỗ vỗ bụng nhỏ, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng trí nhớ vô cùng tốt, nó nhận ra người đang nói chuyện với mình là Hoàng bá của nó, Hoàng bá đối xử với nó rất tốt, biết nó thích đồ hiếm của lạ, nên mỗi năm đều phái người đưa đồ vào cung cho nó.
Nó hoàn toàn quên mất cái gọi là lễ nghi trên triều đình, lồm cồm bò dậy, sau đó nhào vào lòng Dụ thân vương, ôm cổ ông ấy la lên, “Hoàng bá bá! Thì ra là Hoàng bá bá!”
“Ôi chao.” Dụ thân vương vội vàng ôm chặt lấy nó, cục bột nhỏ mềm như bông tin tưởng rúc vào lòng ông ấy, khiến Dụ thân vương vui đến nỗi cười tươi như hoa.
“Hoàng bá bá, con đưa ra kiến nghị cho Hoàng A Mã, đổi một năm chỉ được nghỉ ba ngày, thành một năm được nghỉ hai tháng, mùa đông thì nghỉ đông, mùa hè thì nghỉ hè. Sáng tám giờ đến lớp, chiều sáu giờ tan học. Học liên tục năm ngày nghỉ hai ngày, giữa mỗi tiết học, nghỉ mười phút.”
Rất nhiều lớn thần trên triều nghe không hiểu giờ phương Tây, nhưng chỉ nghe đến nghỉ đông và nghỉ hè, cùng với việc học năm ngày nghỉ hai ngày đã khiến khóe miệng của bọn họ run rẩy rồi.
Dận Kỳ càng nói càng hăng say, “Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi thì mới có thể nâng cao hiệu suất học tập được. Con cảm thấy Hoàng A Mã, các ca ca và các vị lớn thần vô cùng vất vả, không nên thượng triều thường xuyên như vậy, nên sửa lại!”
Hoàng đế không ngờ tên tiểu tử này muốn được voi đòi tiên, hắn nhướng mày, cười giả lả, cố gắng ra vẻ dịu dàng hỏi, “Ồ? Con cảm thấy nên sửa như thế nào? Nói cho Hoàng A Mã nghe thử xem.”
Dận Kỳ không hề chú ý đến sự khác thường trong giọng nói của Hoàng đế, nó còn tưởng rằng Hoàng A Mã tán thành với quan điểm của nó, Hoàng A Mã đang cổ vũ nó nên mới hưng phấn nói, “Sửa thành nghỉ hai ngày liên tục, giống như Tinh Nhi vậy, thượng triều năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày!”
Hoàng đế véo véo giữa mày, ý cười càng lúc càng sâu, “…Ý kiến hay.”
“Hoàng A Mã nói vậy nghĩa là đồng ý với con sao?” Dận Kỳ cười toe toét hỏi.
Dụ thân vương không đành lòng nói thẳng với nó, ngay cả Thái tử, Đại a ca, Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca và một
đám lớn thần đều bị sự đáng yêu của đứa nhỏ ngốc này làm cho bất lực.
Đột nhiên Thái tử cảm thấy, chắc là hắn bị lừa đá rồi nên mới luôn coi đứa nhỏ này thành một mối đe dọa tiềm tàng.
Đứa nhỏ ngốc, ngây thơ này đáng yêu biết nhường nào.
Tứ a ca bắt đầu suy nghĩ, chờ lát nữa hắn nên làm thế nào mới có thể che chở cho Dận Kỳ ít bị đánh đi mấy roi đây.
Hoàng đế nghe nó hỏi lại thì tức đến bật cười, lần đầu tiên trong đời hắn gặp được một đứa nhóc không biết phân biệt đâu là lời châm chọc đâu là lời khen ngợi, lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch một cách đáng yêu. Nhưng đột nhiên hắn nhớ đến lời nói của Dận Kỳ mà Đoan Tĩnh đã kể lại với hắn, nó nói, “Con hy vọng Hoàng A Mã vui vẻ.”
Hoàng đế nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự tín nhiệm của Dận Kỳ, hắn bỗng không còn tức giận như vậy nữa.
Điều khiến đứa nhỏ này không giống người khác chính vì là nó có một trái tim thẳng thắn và chân thành sao ?
Hoàng đế cười khẽ, hắn bước xuống khỏi long ỷ, xách theo tên tiểu tử này rồi đi ra ngoài.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, nếu có việc gì gấp, trẫm sẽ triệu các ngươi đến thư phòng phía Nam thương lượng.” Hoàng đế vẫn tay, vừa bế nhi tử vừa bước ra ngoài.
Dận Kỳ được Hoàng đế bế từ tấm bé, nó thuận thế tìm một tư thế thoải mái rồi nằm im, rối rít nói, “Vậy chúng ta làm lành nhé.”
Hoàng đế cười khẽ đáp, “Ừm.”
“Ngoắc tay nào.”
“Về rồi ngoắc.”
“Ngạch nương nói với con rồi, con biết sai rồi, con xin lỗi, Hoàng A Mã, con không nên tức giận với ngài.”
“Chà, còn biết nhận sai cơ à?”
“Dạ, có điều con thật sự không dậy sớm được như vậy, ngài đồng ý với “tấu sớ” của con sao?”
Hoàng đế đánh nhẹ vào mông nhỏ nó hai cái, “Nằm mơ! Cùng lắm thì ta cho con dậy trễ một lát thôi.”
“Hừm… được rồi.” Dận Kỳ tủi thân đồng ý.
“Sao lần này lại đồng ý nhanh vậy?”
“Tinh Nhi không muốn khiến ngạch nương đau lòng.”
Hoàng đế nhếch mép, “… Chà, tiểu tử thúi, xa như vậy, con chạy đến đây bằng cách nào vậy hả?”
….
Nhóm các hoàng tử và lớn thần nghe được cuộc đối thoại của đôi phụ tử này thì trố mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu cười ha hả.
Y Tang A không ngờ Hoàng đế sẽ có một ngày yêu thương con cái mình giống một người cha bình thường, quả nhiên tình yêu thay đổi con người.
Tác phong hành động vẫn sắc bén, nhưng ẩn trong đó là tình người và sự ấm áp.
Đối với bọn họ mà nói bớt lo lắng hơn chắc chắn là chuyện tốt.
Những năm gần đây, cái khác không nói, chuyện các quan viên bị chút tội nhỏ mà đã chém đầu ít đi rất nhiều, đây cũng coi như là công của Hoàng Quý phi.
Vẻ mặt của Cổ Bát Đại thản nhiên.
Ông ấy đã nói mà, quả nhiên Quý phi không phải là loại người giống Đổng Ngạc phi, có lẽ tình yêu chân thật sẽ khiến cả hai cùng nhau tốt hơn.
Thái tử nhìn hành động vô cùng lưu loát và quen thuộc của Hoàng đế lúc bế Thập Ngũ đệ lên thì nhịn không được cảm thấy chua xót, người ta thường nói bế cháu không bế con.
Cho dù hắn cũng lớn lên trong vòng tay của Hoàng đế, nhưng cái cảm giác đó, so với tình cảm yêu thương con đơn thuần giản dị như của Hoàng đế với Thập Ngũ đệ, thì luôn thiếu một cái gì đó.
Có lẽ người trưởng thành sẽ trở nên phức tạp. Hắn cũng không còn giống như lúc nhỏ, có cảm giác không muốn rời xa Hoàng đế như tiểu Thập Ngũ bây giờ nữa.
Hắn là Thái tử, phải suy nghĩ quá nhiều chuyện. Suy xét nhiều vấn đề, dường như tình cảm cũng bắt đầu trở nên không còn đơn thuần nữa.
Dận Kỳ nhớ lại toàn bộ ký ức kiếp trước là vào ngày hắn bước sang tuổi mười lăm.
Ngày đó ngạch nương thơm mềm của hắn làm cho hắn một chiếc bánh kem dựa theo những mảnh nhỏ ký ức còn sót lại trong đầu hắn.
Tay nghề của ngạch nương rất tốt, ở trong cung mấy năm nay ngạch nương không có việc gì làm cả, ngoại trừ việc chăm sóc cho hắn và Hoàng A Mã ra, việc mà ngạch nương thường làm nhất chính là tìm đủ cách nấu những món ăn ngon và may quần áo đẹp cho cả hai cha con hắn.
Hắn dám vỗ ngực tuyên bố, hiếm có người nào có trù nghệ sánh ngang với ngạch nương của hắn.
Xiêm y ngạch nương may cho hắn tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi khi mặc xiêm y ngạch nương may hắn đều có cảm giác như đang mặc một tác phẩm nghệ thuật lên người.
Vào một đêm nọ, trong lúc mơ ngủ, hắn hoàn toàn thức tỉnh những ký ức từ sâu bên trong trí não.
Những nghề thủ công cổ xưa và tinh xảo dần biến thành cuộc sống sinh hoạt hiện lớn.
Khi chất lượng cuộc sống của mọi người được cải thiện và nâng cao, họ bắt đầu đuổi theo trào lưu phục cổ, nhưng có bắt chước thế nào cũng không giống.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, điều quan trọng nhất chính là, hắn nghi ngờ bản thân là một người xuyên không, hoặc có thể hắn đã xuyên đến một thời không song song giống như những tiểu thuyết hiện lớn thường viết. Hắn nhớ lại ký ức mười lăm năm qua của mình, khóe miệng nhịn không được run rẩy liên hồi, hắn cảm thấy vô cùng bất lực với những hành động ngu xuẩn lúc nhỏ của mình, nào là khi hắn bốn tuổi ngang nhiên trình tấu sớ yêu cầu được nghỉ đông và nghỉ hè; rồi thì lúc hắn sáu tuổi bị A Mã bắt chuyển đến chỗ các a ca thường ở, dáng vẻ ngốc nghếch của hắn khi ôm chặt ngạch nương không chịu buông tay, tất cả đều khiến hắn đen mặt.
Đương nhiên những việc ngốc nghếch hắn từng làm không chỉ có nhiêu đó…
Có điều chuyện tốt hắn làm được cũng rất nhiều.
Hắn dựa vào những mảnh ký ức vụn vặt chế ra một đống thứ như là: món ăn ngon, đồ chơi, bài, mạt chược… Thậm chí hắn còn hợp tác với Cửu ca ca – người thích làm ăn buôn bán kiếm được một đống bạc cho Hoàng A Mã, vì đống tiền đó, Hoàng A Mã của hắn cũng ngầm đồng ý với sở thích kinh doanh của Cửu ca ca.
Hắn còn dẫn dắt Đại Thanh chế tạo ra thủy tinh, xi măng… Thúc đẩy Hoàng A Mã sản xuất súng ống, khiến cho người phương Tây có cái nhìn hoàn toàn mới về A Mã của hắn.
Nói thế nào nhỉ, Đại Thanh bây giờ, dưới sự thúc đẩy trong tiềm thức của hắn trở nên phát triển thịnh vượng. Có lẽ đây chính là sự chấp nhất đã khắc sâu vào xương tủy của mỗi người Trung Quốc hiện lớn khi có cơ hội quay trở về quá khứ.
Chấp nhất với đoạn lịch sử bị làm nhục kia, chấp nhất với lòng tự tôn dân tộc, hy vọng đất nước và dân tộc mình bớt đau khổ…
Ở phương diện này, Dận Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái với bản thân.
Nhưng điều kinh khủng nhất cũng kéo đến.
Khi hắn nhớ lại những ký ức kiếp trước, thì tất cả những ký ức mơ hồ của hắn lúc còn bé cũng trở nên rõ ràng. Nhưng mà, trong ký ức của hắn, dường như ngạch nương đã từng gọi A mã của hắn là “Hoàng A Mã” thì phải!
Cái quần què gì dị!
Hơn nữa căn cứ vào ký ức của hắn, kể từ khi ngạch nương của hắn bước vào hậu cung đến nay, dường như lục cung không còn tác dụng gì, không có người mới tiến vào hậu cung nữa.
Còn những nương nương trong hậu cung, người nào có nhi tử thì đa phần nhi tử đều đã thành niên, sau đó nhi tử của họ xuất cung xây phủ trạch và đón những nương nương đó ra để họ trở thành lão thái thái nhà quyền quý.
Người nào có nữ nhi thì sẽ được đưa đến phủ công chúa.
Người nào không có con thì sẽ tự xin đến miếu cầu phúc, nhưng thực tế họ đi đâu thì có trời mới biết.
Nói cách khác, từ lúc hắn có ký ức đến nay, A mã của hắn, Hoàng đế Khang Hi nổi danh trong lịch sử, nam nhân được đồn có hơn sáu mươi người con, thế mà chỉ quấn quít bên cạnh ngạch nương của hắn, nâng niu ngạch nương hắn trong lòng bàn tay nhiều năm đến như vậy.
Hắn cũng là đứa con cuối cùng.
Sau đó, trong lúc vô tình hắn nhớ đến một chuyện, mỗi năm hắn sẽ được ngạch nương âm thầm mang ra ngoài cung một lần, đi gặp một lão thái thái được bảo dưỡng kỹ càng, ngạch nương của hắn kêu hắn gọi bà ấy là tổ mẫu. Nhưng rõ ràng ngạch nương xuất thân từ Phú Sát gia, mỗi lần Tết đến hắn còn được mấy Phú Sát cữu cữu tặng cho thứ tốt trên đời, ngay cả hắn còn học chung với cả con thứ hai Phú Sát Phó Thanh của cữu cữu Lý Vinh Bảo nữa.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Trước khi Dận Kỳ nhớ lại toàn bộ ký ức, hắn đã rất thông minh, bây giờ nhớ lại hết tất cả rồi, thủ đoạn của hắn càng thành thạo hơn.
Holmes nói, khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, dựa vào ký ức cùng với một vài tư liệu ít ỏi hắn thu thập được, hắn nhanh chóng có được đáp án động trời.
Ngạch nương của hắn, vậy mà chính là Hòa Thạc Đoan Tĩnh công chúa – Tam công chúa bị gả đến Mông Cổ trong lịch sử.
Dận Kỳ nhướng mày, hoàn toàn không phát hiện động tác này của hắn cực kỳ giống Hoàng A Mã.
Kể từ đó về sau, hắn luôn ở trong trạng thái khiếp sợ và trầm tư, không cách nào tự kiềm chế.
Mãi đến vài ngày sau, Hoàng A Mã của hắn gọi hắn đến thư phòng.
Lúc đấy Hoàng A Mã đang vẽ một bức tranh, Dận Kỳ hành lễ xong thì tò mò thò mặt lại xem thử.
Người trong tranh chính là ngạch nương của hắn.
Mười năm trôi qua, hiện giờ Khang Hi đã năm mươi bốn tuổi, ngạch nương của hắn ba mươi ba, nhưng vẫn xinh đẹp như một thiếu nữ, chỉ là thêm vài nét quyến rũ của người phụ nữ đã có gia đình.
Bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ bị ngạch nương của hắn mê hoặc, có lẽ cũng bởi thế nên A mã của hắn mới…..
“Có phải con đang suy nghĩ, trẫm chiếm hữu ngạch nương con vì ham mê vẻ đẹp của nàng ấy hay không?” Hoàng đế đặt bút xuống, cười như không cười nhìn Dận Kỳ.
Dận Kỳ kinh ngạc, nuốt nước miếng, gượng cười hỏi, “Hoàng A Mã, sao, sao ngài biết…”
“Hừ, mặc dù con che giấu rất kỹ, nhưng ai bảo ta là cha của con chứ, ta và ngạch nương của con nhìn con lớn lên, con ẻ cứt hay vàng ta còn biết, chẳng lẽ con nghĩ gì mà ta còn không đoán được hay sao?.” Hoàng đế nhếch mép nói
“Hoàng A Mã, ngài thô tục như vậy, ngạch nương của con biết không?” Sống chung nhiều năm, Dận Kỳ đã quen cách ở chung như hai cha con bình thường của hắn và Hoàng A Mã, biết bị tóm được, hắn lại cảm thấy nhẹ trong người, miệng cười hì hì không chút sợ hãi.
Hoàng đế nở nụ cười xấu xa, liếc mắt nhìn Dận Kỳ một cái  đáp, “Con yên tâm, ngạch nương của con không chỉ biết mà còn rất thích nữa.”
“Khụ khụ.. ngài, tán gẫu đề tài này với nhi tử, có phải rất kỳ hay không?” Dận Kỳ sờ đầu cười giả lả.
“Vậy sao? Vậy con điều tra những chuyện giữa ta và ngạch nương của con chẳng phải là lớn bất hiếu sao?” Hoàng đế híp mắt hỏi.
Khí thế trên người Hoàng đế càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, hắn chăm chỉ rèn luyện thân thể, làn da màu đồng bóng loáng, năm tháng để lại nét trưởng thành và quyến rũ trên mặt hắn, giống như một vò rượu, để càng lâu vị càng nồng.
Theo như lời Dận Kỳ, Hoàng đế là nam nhân trung niên có sức quyến rũ, đã gần năm chục nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân.
Dận Kỳ vừa nghe xong đã vội vàng quỳ xuống ôm chặt chân Hoàng A Mã không chịu buông tay, “Hoàng A Mã, nhi tử của ngài đột nhiên nhớ đến vài điều kỳ lạ, không làm rõ sẽ cảm thấy bứt rứt trong lòng, bởi vậy mới điều tra một chút mà thôi.”
“Ngài yên tâm! Những thủ đoạn của ngài vô cùng lợi hại, nếu không phải nhi tử của ngài nhớ ra trong lúc vô tình nghe thấy ngạch nương gọi ngài là “Hoàng A Mã’, chỉ bằng những lời đồn đãi vớ vẫn kia căn bản không cách nào biết được.”
“Hừ.” Hoàng đế hừ nhẹ nói, “Buông trẫm ra, con giống hệt lúc nhỏ, mỗi khi phạm phải sai lầm gì thì chỉ biết chơi xấu, con xem con đi, còn ra thể thống gì nữa! Con đã mười lăm tuổi rồi, sắp đến tuổi cưới vợ, vậy mà còn hành xử như một đứa trẻ.”
Dận Kỳ vừa nghe vừa cười hì hì nói, “Hoàng A Mã, nhi tử còn chưa muốn cưới vợ, con cũng muốn giống ngài, tìm một người giống ngạch nương chung sống cả đời.”
Hoàng đế cười đá Dận Kỳ một cái nói, “Cút đi, người như ngạch nương của con có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.”
“Đúng đúng đúng, ngài có tuệ nhãn cao siêu!”
Hoàng đế mỉm cười, sờ đầu Dận Kỳ nói, “Tinh Nhi, con là đứa bé lão tử cưỡng cầu có được, cũng may, con sinh ra không bị ngốc, cũng coi như không phụ lòng ta.”
Dận Kỳ nghe xong thì ngừng cười, nghiêm túc nói, “Hoàng A Mã, mấy ngày nay nhi tử chỉ cảm thấy kinh ngạc, trước giờ con không bao giờ oán trách ngài, hoặc là chán ghét huyết mạch của bản thân. Trong mắt nhi tử, tình cảm sâu đậm của ngài và ngạch nương qua bao năm, nếu có thứ gì có thể vượt qua được huyết mạch, thì đó chắc chắn là tình yêu.
“Nhi tử cảm tạ ngài và ngạch nương đưa con đến thế giới này.” Dứt lời, hắn quỳ rạp xuống đất dập đầu ba cái.
Hoàng đế nhìn nhi tử của mình quỳ dưới đất, ánh mắt vừa vui mừng vừa phức tạp, “Đứng lên đi… đừng nói cho ngạch nương của con biết con đã biết mọi chuyện rồi. Mấy ngày nay nàng ấy còn tưởng con bị bệnh, có thời gian rảnh thì đến gặp nàng ấy đi, nàng ấy ở bên trẫm, cũng chỉ có thể quanh quẩn trong hoàng cung nhỏ bé này, trong lòng nàng ấy chỉ có mỗi hai cha con ta, đừng khiến nàng ấy đau lòng. Phải làm cho nàng ấy vui vẻ.”
“Dạ, nhi tử hiểu.” Dận Kỳ lồm cồm bò dậy.
Hoàng đế vui vẻ vỗ vai hắn hỏi, “Dận Kỳ, Nhị ca của con càng ngày càng tệ, nếu Hoàng A Mã cho con một cơ hội,
con có thể làm tốt vị trí của trẫm hay không?”
Dận Kỳ hơi sửng sốt, đột nhiên hắn nhớ đến chuyện phế Thái tử trong lịch sử vào năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, mà bây giờ đã là năm Khang Hi thứ bốn mươi sáu.
Thái tử đã làm Thái tử nhiều năm, hắn không chờ nổi, thời gian trôi qua từng ngày, Dận Kỳ có thể cảm nhận được ánh mắt người Nhị ca Thái tử của hắn nhìn hắn ngày càng phức tạp. Đặc biệt là mỗi khi hắn phát minh ra gì đó cho Đại Thanh.
Nói đúng ra, thành tích của hắn đã lọt vào mắt xanh của Thái tử.
Còn Thái tử, mấy năm nay hắn càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, làm việc vô tổ chức, hiện giờ Hoàng A Mã đột nhiên trực tiếp hỏi Dận Kỳ vấn đề này, có thể thấy được mâu thuẫn giữa họ càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Thật lòng mà nói, hắn cũng không biết bản thân trong tương lai có thể làm tốt chức vị Hoàng đế này không nữa. Dận Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó trịnh trọng nói với Hoàng đế, “Hoàng A Mã, ngài biết đó, từ trước đến giờ nhi tử không nói dối ngài. Thật lòng mà nói, nhi tử không quá nguyện ý gánh vác trọng trách lớn đến như vậy, nếu có thể nhi tử nguyện ý làm một vương gia nhàn tản. Nhưng nếu ngài thật sự truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử, nhi tử nhất định sẽ dốc toàn lực dẫn dắt Đại Thanh bước trên con đường thịnh vượng!”
“Nhưng nhi tử cũng biết, Thái tử Nhị ca mới là người thừa kế ngài mong chờ nhất, Nhị ca do một tay ngài dạy dỗ. Hiện giờ ngài và Thái tử ca ca đi đến bước đường này, quả thật là vô cùng đáng buồn. Từ nhỏ ngạch nương đã dạy cho con, nếu có tâm sự thì nhất định phải nói ra, đừng khiến người chúng ta yêu thương đau lòng. Có lẽ giữa hai người thiếu cơ sở tín nhiệm lẫn nhau nên mới dẫn đến tình trạng này.”
Hoàng đế nghe xong thì cảm thấy vô cùng xúc động, nhi tử của bọn họ được nuôi dưỡng rất tốt, nó thấu hiểu mọi chuyện, giống hệt như Đoan Tĩnh.
“Nhi tử dám nói thẳng lời trong lòng không kiêng kị điều gì là bởi vì nhi tử biết ngài yêu con, yêu ngạch nương, mà con cũng yêu ngài, yêu ngạch nương. Nếu con giấu đi suy nghĩ của bản thân, đó chính là lừa dối ngài, không tin tưởng ngài, tình yêu thương mà con dành cho ngài không thuần khiết, cho nên con không nói dối ngài. Con dám nói những lời lớn nghịch bất đạo này, cũng là dựa vào tình yêu của ngài đối với ngạch nương. Nhưng Thái tử Nhị ca lại không dám toàn tâm toàn ý dựa vào tình yêu thương của ngài.”
Hoàng đế thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp.
“Thái tử Nhị ca do một tay ngài dạy dỗ, con tin rằng nếu Thái tử Nhị ca kế thừa vị trí của ngài, chưa chắc Nhị ca sẽ làm tốt nhất. Con cũng biết nhất định Nhị ca sẽ không làm tốt bằng con. Bởi vì con có trí thông minh siêu phàm, ánh mắt vượt thời lớn, còn Nhị ca thích hợp với thời lớn này.”
“Nếu ngài muốn truyền lại Đại Thanh, ngài có thể thử nói chuyện với Thái tử Nhị ca một lần, cố gắng cho nhau một cơ hội. Nếu như vẫn không được, ngài có thể chọn Tứ ca, Tứ ca nhất định sẽ trở thành một vị Hoàng đế cần cù.”
“Nhưng nếu ngài suy xét đến việc kế tụng dân tộc Trung Hoa, ngài hẳn nên chọn con, bởi vì con có thể chấn hưng toàn bộ dân tộc trong tương lai, khiến mảnh đất này đứng trên đỉnh thiên hạ, đè đầu tất cả các quốc gia khác. Nhưng có lẽ hoàng thất Đại Thanh sẽ bước vào một kỷ nguyên mới, sẽ trở thành một biểu tượng cao vời vợi nhưng không có thực quyền, một triều lớn cuối cùng.”
Hoàng đế nghe vậy thì ánh mắt trở nên tối sầm, lớn tiếng trách mắng, “To gan!”
Dận Kỳ chẳng màng đến lời quát mắng của Hoàng đế, hắn nhìn Hoàng đế kiên định nói, “Hoàng A Mã, con biết ngài là người có nhãn quang, tiếp xúc với người phương Tây mấy năm nay, hẳn là ngài đã nhiều lần tự hỏi. Có lẽ ngài là người hiểu rõ ý con nhất.”
Ánh mắt Hoàng đế nhìn hắn sâu thẳm, không gian rơi vào khoảng không im lặng.
Sau đó Hoàng đế nhẹ nhàng phất tay, “Đi đi, trẫm hiểu ý con.”
Dận Kỳ cúi đầu cáo lui, hắn dừng chân trước cửa nói, “Hoàng A Mã, công thức món phật nhảy tường* hôm trước ngạch nương định làm về cơ bản hoàn thiện rồi, hôm nay ngạch nương nấu thử, món này vừa có thể bổ khí vừa có thể điều dưỡng thân thể, ngài mau đến dùng bữa.”
Phật nhảy tường là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Một công thức chuẩn cần nhiều nguyên liệu bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn. Một số công thức yêu cầu đến 30 nguyên liệu chính và 12 loại gia vị. Nguồn: wikipedia.
Hàng lông mi của Hoàng đế run lên, hắn đáp, “Ừm, nói với nàng ấy, lát nữa trẫm ghé.”
….
Buổi tối, hai cha con ăn ý không nhắc đến cuộc đối thoại ban ngày, hai người vui đùa chọc Đoan Tĩnh mỉm cười, Đoan Tĩnh nhìn bọn họ ăn vui vẻ, mi mắt cong lên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Tiễn tiểu tử thúi đến ăn trực kia đi, Hoàng đế ôm theo Đoan Tĩnh đi về phía bể tắm, “Kiểu Nhi, tắm chung đi.”
Đoan Tĩnh buồn bực xấu hổ liếc mắt nhìn hắn một cái từ chối, “Không được, ta mà tắm rửa với chàng e là hai canh giờ sau cũng chưa bước ra khỏi bể tắm nổi. Chàng nên điều dưỡng thân thể, không được túng dục, bằng không sao có thể ở cạnh ta đến đầu bạc răng long đây?” Đoan Tĩnh nghiêm túc nói.
Hoàng đế cười khẽ, bàn tay không ngừng đốt lửa quanh hông Đoan Tĩnh, “Yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ ở cạnh Kiểu Nhi đến khi đầu bạc răng long, sao ta có thể để mình nàng ở lại được chứ?”
Bởi vì có nàng, hắn mới càng coi trọng chuyện dưỡng thân thể.
Nhưng mấy năm nay, tuổi tác ngày càng lớn, hắn quả thật không còn tinh thần xử lý chính sự nữa.
Dù sức lực dùng trên người Đoan Tĩnh vẫn không giảm, nhưng quả thật không thể điên loan đảo phượng cả một đêm như khi còn trẻ nữa, hắn muốn ở bên nàng đến khi nước chảy đá mòn, chứ không phải chỉ là một khoảnh khắc rực cháy rồi lụi tàn.
Lúc trước hắn cũng từng nghĩ nên buông bớt quyền hành trong tay, nhưng dường như hắn trời sinh có dục vọng khống chế với quyền lực, thật sự khó lòng buông tay nổi.
Bên trong bể tắm, cuối cùng Hoàng đế vẫn thực hiện được mưu kế để Đoan Tĩnh tắm uyên ương với hắn, bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể mỹ miều của Đoan Tĩnh, Hoàng đế hốt hoảng suy nghĩ trong cơn sóng tình miên man.
Có lẽ so với việc ở bên nàng, quyền lực cũng không còn quan trọng nữa, hắn đã làm thiên tử nhiều năm như vậy, quyền uy trời, những món đồ quý báu trên thế gian hắn đều đã từng thấy, cứ giữ mãi quyền lực trong tay cũng chẳng để làm gì.
Có lẽ hắn nên cho Thái tử một cơ hội nữa, có lẽ hai người nên tâm sự đàng hoàng một lần.
Nếu, Thái tử khiến hắn thất vọng…
Hoàng đế hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đoan Tĩnh, hắn dẫn dắt nàng quay cuồng trong bể tắm, cảm nhận sự vui sướng cực hạn trên thế gian…
Vậy đành phải thay Thái tử thôi.

Bình luận

Để lại bình luận