Chương 182

Ngày bốn tháng chín năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, bãi săn Mộc Lan, hành cung Bố Nhĩ Cáp.
Thập Bát a ca Dận Giới – con của Mật Phi, phi tử được Hoàng đế Khang Hi sủng ái nhất lúc tuổi đã già, nằm triền miên trên giường bệnh hơn hai tháng nay.
Thái tử Dận Nhưng tỏ vẻ thờ ơ với bệnh tình của đệ đệ, tình cảm huynh đệ lạnh nhạt, điều này càng khiến Hoàng đế Khang Hi bất mãn với Thái tử.
Các vị hoàng tử dần dần trưởng thành, cuộc tranh chấp giành ngôi vị Hoàng đế cũng bắt đầu trở nên gay cấn.
Hoàng đế Khang Hi dần trở nên già nua, nhưng lại lưu luyến quyền lực, trước đây Thái tử là đứa con hắn yêu thương nhất, giờ lại khiến hắn càng ngày càng bất mãn.
Hoàng đế Khang Hi không ngừng trách mắng Thái tử, Thái tử Dận Nhưng đau đớn như bị xẻ thịt, thay vì tự kiểm điểm bản thân thì Thái tử lại bắt đầu tức giận và ghen tị.
Đại a ca Dận Thì mật tấu: Thái tử Dận Nhưng nửa đêm xem trộm nội rèm của Hoàng đế thông qua vết hở giữa khe cửa.
Hoàng đế Khang Hi nhận tin thì càng trở nên đề phòng, không lúc nào được an bình.
Mãi đến ngày bốn tháng chín, mọi thứ dồn lại mới hoàn toàn bùng nổ.
Hoàng đế Khang Hi ra lệnh cho tất cả các văn võ bá quan tụ tập đầy đủ ở phía bên ngoài hành cung, bắt Hoàng Thái tử Dận Nhưng quỳ xuống, liệt kê ra từng tội danh của hắn, “Dận Nhưng không nghe lời dạy bảo, hành vi không đúng chuẩn mực, trẫm đã bao dung nó hơn hai mươi năm nay, vậy mà nó chẳng những không thay đổi, mà còn ngày càng tệ, khó lòng kế thừa cơ nghiệp tổ tông.”
Hoàng đế Khang Hi hạ lệnh, đầu tiên là trừng phạt những quan viên xúi giục Hoàng Thái tử, đồng thời phế đi chức vị Thái tử của hắn, cuối cùng ra lệnh để Đô vương Dận Thì và Hoàng tử Bối Lặc Dận Chân giám thị Dận Nhưng.
Cùng ngày, Thập Bát hoàng tử bệnh chết.
Hoàng đế Khang Hi lúc đó đã bước vào tuổi năm mươi, đau lòng đến cực điểm, nhất thời thở không nên hơi, cuối cùng ngất lịm.
Ấn tượng cuối cùng của Hoàng đế Khang Hi trước khi mất đi ý thức là đám lớn thần hoảng sợ nhào về phía hắn.
…..
Lúc Khang Hi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện một thân thể mềm mại và ấm áp đang ngủ trong lòng mình.
Hắn tùy tay sờ soạng thân thể nuột nà kia một phen.
Là Mật phi sao?
Trong ấn tượng của hắn, hình như Mật phi cũng không có được làn da trơn láng đến vậy thì phải?
Hơn nữa hắn chưa cho gọi, sao Mật phi dám cả gan ngủ cùng giường với hắn được?
Khang Hi mê mang đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến “Mật phi” ở bên cạnh.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh.
“Người……” Hắn đang định gọi người thì phát hiện điểm không thích hợp.
Khoan đã!
Sao cách trang trí của nơi này không giống hành cung Bố Nhĩ Cáp vậy? Cách trang trí ở nơi này, rõ ràng là…
Càn Thanh cung!
Khang Hi đờ đẫn, chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn ngất đi đã bị người khác đưa về Tử Cấm Thành sao?
Sao hắn không có bất cứ cảm giác nào hết vậy? Chuyện này là sao?
Trong mắt Khang Hi tràn đầy do dự, nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Làm đế vương nhiều năm, hắn đã quen với việc không thay đổi sắc mặt.
“Mật phi” trên giường bỗng tỉnh giấc, tiếng nói lúc mới tỉnh ngủ uyển chuyển quyến rũ, giống như một cái móc câu trong lúc lơ đãng móc vào trái tim Khang Hi.
Đoan Tĩnh mê mang mở bừng hai mắt, thấy Hoàng đế với vẻ mặt thâm trầm đang đứng ở mép giường nhìn nàng chằm chằm.
Ai lại chọc hắn không vui nữa vậy?
Rõ ràng tối hôm qua nàng rất phối hợp với hắn mà.
Đoan Tĩnh kéo chăn ra rồi chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn gấm trượt khỏi bờ vai ngọc ngà, để lộ tấm lưng trắng nõn không tì vết, dấu hôn đỏ chót trải đầy từ cổ đến ngực, loang lổ khắp nơi.
Tối qua nàng bị hắn lăn lộn đến cả người mệt mỏi, hiện giờ còn cảm thấy rất buồn ngủ.
“Ưm… ôm.” Đoan Tĩnh lười biếng duỗi tay ra với Hoàng đế đang đứng ở mép giường, nàng muốn ôm hắn giống như những buổi sáng khác.
Trong mắt Khang Hi tràn ngập vẻ khiếp sợ, không có ai có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và hoảng loạn trong lòng hắn, được hắn che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh kia.
Kinh ngạc vì vẻ đẹp của nữ tử trên giường quả thực đẹp đến không lời nào tả xiết, dung mạo của nàng như khắc sâu vào tâm khảm của hắn.
Nhìn thấy nàng, hắn theo bản năng muốn thuận theo thân thể mình, đi lên trước ôm lấy nàng.
Nhưng nội tâm hắn lại gào thét, hắn không quen biết nữ nhân này.
Khang Hi liếc mắt nhìn bản thân trong gương, hắn vẫn là hắn, nhưng trẻ hơn mười tuổi.
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là, tất cả những chuyện xảy ra hiện giờ, hoàn toàn khác với những gì hắn nhớ.
Nhưng trước mắt những điều này không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là, hắn không quen biết nữ tử đang ngồi trên giường được phiên bản khác của hắn lâm hạnh.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, dường như kẻ kia rất sủng ái nàng. Hẳn là một sủng phi nào đó của hắn ta…
Vậy, có khi nào nữ tử này sẽ nhận ra hắn không phải là Hoàng đế kia không? Không được, Hoàng đế Khang Hi híp mắt, hắn phải đánh lừa nàng mới được.
Sau đó mới điều tra xem chuyện này là thế nào, rồi nghĩ cách quay về!
Cái tên nghịch tử Thái tử kia!
Có phải nó biến hắn thành thế này không?
Lòng nghi ngờ của Hoàng đế Khang Hi rất nặng, thậm chí hắn còn mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Chuyện trước mắt vượt qua phạm vi lý giải của hắn, hắn không thể hành động tùy tiện được.
Đoan Tĩnh nhắm mắt chờ hồi lâu mà không chờ được cái ôm nàng mong muốn, nàng bất mãn mở mắt nhìn Khang Hi, nũng nịu nói, “Huyền Diệp, muốn ôm.”
Khang Hi nuốt một ngụm nước miếng trong vô thức, cho dù đã già hắn vẫn ham mê sắc đẹp, huống chi thân thể này còn là thân thể của hắn lúc trẻ tuổi.
Nghe Đoan Tĩnh mềm mại gọi tên mình, thân thể này có xu thế cương theo bản năng.
Hoàng đế Khang Hi vội vàng kìm nén dục vọng trong thân thể, hiện giờ không phải lúc.
Phi, đây không phải vấn đề có phải lúc hay không!
Là vấn đề về người!
Nữ nhân này vậy mà dám gọi thẳng tên hắn!
To gan!
Ai cho phép nàng làm vậy?
Là thân thể trẻ tuổi này của hắn sao?
Tên này bị úng não à?
Vô dục tắc cương*, tình yêu là thứ vô nghĩa…
(*):Vô dục tắc cương: Khổng Tử nói: “Vô dục tắc cương”, nghĩa là “Không có dục vọng ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên Cường”. Bỏ đi những dục vọng dư thừa, mới có thể cương trực không a dua người.
“Huyền Diệp ~” Đoan Tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ.
“Hầy, đến đây.” Thân thể tiến về phía Đoan Tĩnh theo bản năng, giọng điệu thân thiết nói chuyện với nàng.
Đoan Tĩnh không hề phát hiện Khang Hi bất thường, nàng mềm mại vòng tay quanh cổ Khang Hi nói, “Chàng thượng triều xong rồi sao? Sao không ngủ với ta thêm một lát nữa, dậy sớm như vậy làm gì?”
“Ta, ta còn có chính sự cần xử lý.” Khang Hi cố gắng tìm một cái lý do thích đáng.
Đoan Tĩnh nở nụ cười xinh đẹp với hắn, môi anh đào phấn nộn hôn nhẹ lên môi hắn, hờn dỗi nói, “Đồ lừa đảo, rõ ràng chàng nói hôm nay sẽ chơi với ta và Tinh Nhi. Tối hôm qua còn đồng ý, hôm nay đã đổi ý rồi? Nếu chàng không thực hiện lời đã hứa, với tính cách nghịch ngợm phá phách kia của nhi tử nhà chàng, chắc chắn nó sẽ khiến chàng thao thức cả đêm nay.”
Dứt lời, Đoan Tĩnh ngượng ngùng rũ mắt.
Nàng đã hoàn toàn bỏ lỡ vẻ sững sờ trong mắt Khang Hi.
Môi nàng, mềm quá.
Ngực nàng, thật đẹp.
Da nàng, trắng nõn.
Không đúng không đúng, nàng mới nói đến nhi tử sao?
Hưng Nhi? Tịnh Nhi? Hay là Hạnh Nhi?
(*) giải thích ở đây một chút, phiên âm nhũ danh của Dận Kỳ là /xinger/, mà ba chữ Hưng Nhi, Tinh Nhi, Hạnh Nhi đều có 1 âm là /xinger/, vì Khang Hi này ở không gian song song nên không biết 2 mẹ con Đoan Tĩnh, bởi vậy không biết sự có mặt của Dận Kỳ.
Cái quỷ gì vậy?
Sao hắn không biết bản thân và nàng đã có con trai chứ?
Nội tâm Hoàng đế Khang Hi như nổi lên gió bão, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ sóng yên biển lặng, hắn vừa vội vàng cầm lấy áo ngủ ở bên cạnh khoác lên thân thể trần trụi của Đoan Tĩnh, vừa âm thầm nói mấy lời khách sáo, “Tinh Nhi còn nhỏ, lớn hơn chút nữa là ổn rồi.”
Đoan Tĩnh gật đầu, mặc áo ngủ vào đáp, “Đúng là còn nhỏ, nó cũng đã đến tuổi đi học, nhưng đứa nhóc này khóc nháo không đi, cứ khăng khăng muốn chơi thêm hai năm nữa.”
“Vậy sao được? Không thể ghét việc học hành được! Phải dạy dỗ nó một trận mới được!” Hoàng đế Khang Hi có yêu cầu rất hà khắc với nhi tử, phải đọc hết một trăm hai mươi cuốn sách, sáng phải dậy sớm hơn gà, tối phải ngủ muộn hơn heo.
Đoan Tĩnh nghe vậy thì cười nói, “Chàng năm lần bảy lượt nói muốn dạy nó, cuối cùng còn không phải chỉ biết gióng trống khua chiêng, không giải quyết được gì sao. Bây giờ thề thốt với ta, chờ đến khi thấy dáng vẻ lấy lòng của nhi tử, nói không chừng người đầu tiên đầu hàng chính là chàng đó.”
Khang Hi hít sâu một hơi, chẳng lẽ phiên bản này của hắn là một hôn quân sao?
Chuyện dạy dỗ nhi tử mà còn không nỡ quản thì hắn có thể quản được việc gì chứ? Uy nghiêm của người cha để ở nơi nào?
Đoan Tĩnh mặc áo ngủ vào, duỗi chân ra đặt vào ngực Khang Hi theo thói quen. Khang Hi ngẩn người, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.
Cái gì?
Ý của nàng là muốn để trẫm mang giày cho nàng sao?
Khang Hi ngốc luôn rồi, cái tên này có biết cái gì gọi là hèn hạ không hả?
Mang giày cho nữ nhân thì phải quỳ một gối xuống trước mặt người kia. Nam nhi dưới gối có hoàng kim*, lạy trời lạy đất, lạy cha lạy mẹ.
Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim câu này bắt nguồn từ một vở kinh kịch: Thời Xuân Thu, có một người tên Thu Hồ làm quan Đại phu ở nước Lỗ mười năm. Ngày nọ trở về quê thăm thân, ở bãi dâu gặp lại thê tử là La Mai Anh nhưng hai người không nhận ra nhau. Thu Hồ buông lời trêu ghẹo thì bị vợ mắng cho một trận. Về đến nhà mới biết người đó là vợ mình, người vợ uất lên suýt chết. Mẹ của Thu Hồ bắt y quỳ gối xuống xin lỗi vợ nhưng y nhất định không chịu, nói rằng: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quy phụ nhân” Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà) Về sau, trong ‘Lộc đỉnh ký”, Vi Tiểu Bảo đã “chế” câu trên như thế này “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, tối hảo thiên thiên quỵ nữ nhân”( Nam nhi dưới gối có vàng ròng, tốt nhất mỗi ngày đều quỳ trước mỹ nhân) Câu này không phải nói rằng nam tử hán lớn trượng phu không được quỳ gối, mà là muốn nói làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.
Tên này thế mà lại quỳ trước mặt một nữ nhân?
Quả thật là làm mất hết mặt mũi của Ái Tân Giác La gia!
Nhưng dù hắn có chửi thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phải cẩn thận diễn tròn vai, để không bị lộ tẩy.
Khang Hi chần chừ ngồi xổm xuống, quỳ một gối, dường như thân thể này đã làm chuyện này vô số lần, động tác rành mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.
Khang Hi cẩn thận cầm lấy bàn chân nhỏ xíu, còn không to bằng một bàn tay của hắn, bàn chân mềm mại trắng nõn như miếng ngọc thượng hạng, móng chân trắng hồng, được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, cẳng chân đung đua trêu chọc hắn.
“Đừng quậy.” Khang Hi nắm chặt đôi bàn chân của Đoan Tĩnh trong tay.
Đoan Tĩnh phồng má, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Khang Hi nhặt giày thêu lên, trúc trắc mang giày vào cho nàng.
Sau khi mang giày vào, Khang Hi mệt đến đổ mồ hôi.
Đoan Tĩnh không hề phát hiện, nàng nhảy xuống giường gọi, “Tử Châu, Thanh Bình. Bổn cung muốn rửa mặt chải đầu.”
Tử Châu và Thanh Bình nhanh chóng dẫn theo một đám cung nữ được huấn luyện tỉ mỉ đi vào hầu hạ Đoan Tĩnh mặc y phục, rửa mặt chải đầu.
Khang Hi đứng yên lặng một bên nhìn tất cả, hắn không dám tùy tiện lên tiếng, sợ lỡ miệng nói điều gì không nên.
“A ca đâu? Dậy chưa?” Đoan Tĩnh thuận miệng hỏi.
“Bẩm nương nương, a ca đã dậy rồi, ngài ấy đang chạy bộ quanh sân. Bảo là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, rèn luyện thân thể!”
“Tinh lực của đứa nhỏ này thật nhiều.” Đoan Tĩnh cười nói, “Thanh Bình, mau gọi a ca vào thay xiêm y. Có thể bãi thiện được rồi.”
“Vâng, thưa nương nương.
Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn Hoàng đế, cười nói, “Đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau rửa tay chuẩn bị dùng bữa thôi.”
“À… đến đây.” Khang Hi vội vàng đáp.
Ngoài cửa, một hài tử với dung mạo tinh xảo, trên đầu đội một chiếc mũ nhung hình quả dưa được đính phỉ thúy, áo ngoài được thêu thủ công tinh xảo, cười hì hì chạy vào.
Khang Hi lạnh lùng nhìn, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ giống hắn, quả đúng là nòi giống của hắn.
Ngũ quan lại giống nữ nhân xinh đẹp kia, vô cùng tinh xảo, môi hồng răng trắng, làn da mịn màng, trông có vẻ
giống một nữ hài hơn nam hài.
“Cái thằng bé này, mau đi thay y phục đi, cả người toàn là mồ hôi, bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ.”
Dận Kỳ cười hì hì nhào vào ngực ngạch nương thơm mềm của nó nói, “Ngạch nương, nhi tử đang rèn luyện thân thể, chờ đến lúc trở thành dũng sĩ mạnh mẽ, mỗi ngày con sẽ đi theo bảo vệ ngài!”
“Ngạch nương còn cần con bảo vệ sao?”
“He he… Vậy nhi tử tự bảo vệ bản thân!” Dận Kỳ nở nụ cười đáng yêu, “Haizz, chỉ trách nhi tử đáng yêu giống ngạch nương, còn nhỏ tuổi mà khí thế đã oai hùng bất phàm! Không phải nhi tử nói ngoa chứ trong kinh thành hiếm có hài tử nào có được dung mạo xinh đẹp như con đâu. Nếu con sinh ra vào thời Tây Tấn, thì Phan Anh làm gì còn cửa nữa! Chắc chắn người được ném hoa quả vào xe* sẽ là nhi tử của ngài đó!”
(*)Theo ghi chép, Phan An (247-300), vốn tên là Phan Nhạc, tự An Nhơn, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, là một nhà văn thời Tây Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam thời cổ lớn, đứng trên cả Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới. Khi còn niên thiếu, Phan An đi dạo ở thành Lạc Dương. Phụ nữ quanh đó thấy chàng tuấn mỹ, mới vây quanh, ném trái cây đầy xe, người đời từ đó có điển tích “Trịch quả mãn xa” (Ném trái cây đầy xe) để nói về việc này.
Dận Kỳ vừa nói vừa sờ trán, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh dở khóc dở cười, “Sao ta có thể sinh ra một đứa nhóc tự luyến như con kia chứ…”
Dận Kỳ cười hì hì nói, “Đều là do gien của ngạch nương tốt, nếu con giống Hoàng A Mã thì sao có thể đẹp như bây giờ chứ.”
Dận Kỳ vừa nói vừa nhìn về phía Khang Hi với ánh mắt đầy khiêu khích.
Dận Kỳ 1, Khang Hi 0.
Mặc dù Khang Hi không biết “gien” là cái gì, nhưng nhìn thấy bản thân bỗng mọc ra thêm một đứa con thì vẫn nhịn không được siết chặt nắm đấm.
Thằng nhóc này là con của hắn sao?
Đoan Tĩnh đã sớm quen với tính cách tự luyến của nhi tử nhà mình, nàng chọc ngón trỏ lên má bánh bao núng nính của nó, cười nói, “Chỉ biết nịnh nọt ta, cái miệng nhỏ quét mật.”
Kể từ khi Dận Kỳ biết nói, nó thường xuyên chọc Đoan Tĩnh cười đến không khép miệng nổi, vui mừng hớn hở.
Càng lớn càng cách biết nịnh nọt nàng.
Khang Hi gồng người ăn hết bữa sáng, sau đó mới lấy cớ quay về Càn Thanh cung, cẩn thận xem từng quyển tấu sớ, lúc này hắn mới xác nhận hiện giờ là khoảng thời gian nào.
Đây là Khang Hi năm thứ ba mươi bảy, hắn, quay về mười năm trước!
Phần lớn chuyện trên triều đình đều không thay đổi, nhưng sao đột nhiêu hậu cung của hắn lại có thêm một nữ tử thế này?
Nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên là được hắn vô cùng sủng ái.
Trong lúc vô tình, Khang Hi phát hiện ra một hộp gỗ được cất rất sâu, hắn mở hộp gỗ kia ra, xấp tranh thập dày bên trong khiến hắn thay đổi cái nhìn.
Không, cái này không còn gọi là sủng ái nữa.
Mà phải gọi là tình yêu duy nhất.
Khang Hi nghĩ nát óc cũng không hiểu, sao bản thân hắn trong thế giới này lại có thể vướng vào nữ nhi thường tình được.
Rõ ràng thời niên thiếu đã nhìn đủ dáng vẻ của Hoàng A Mã hắn – cũng chính là Hoàng đế Thuận Trị cùng với Đổng Ngạc thị, thề thốt tuyệt đối không muốn làm quân vương mềm yếu chỉ vì tình mà đòi sống đòi chết.
Vậy mà sao lại biến thành thế này?
Lương Cửu Công nhìn Khang Hi từ sáng sớm đến giờ luôn trong trạng thái thất thần, nhìn đồng hồ để bàn, bạo dạn nhắc nhở, “Hoàng thượng, đã sắp đến ngọ thiện, ngài muốn đến chỗ nương nương dùng bữa, hay là nô tài đi mời nương nương tới đây ạ?”
“Trẫm, từ trước đến giờ đều dùng bữa với nàng ấy sao?” Khang Hi giật mình hỏi.
Triền miên gắn bó, ngay cả ngọ thiện cũng muốn dùng chung với nàng sao?
Lương Cửu Công sững người nói, “Bẩm Hoàng thượng, ngày thường chỉ cần không có việc, ngài sẽ ở bên cạnh
nương nương, một tấc không rời.”
Khang Hi nói hàm hồ cho qua chuyện, “Vậy gọi nương nương đến Càn Thanh cung dùng bữa với trẫm đi.”
Chẳng bao lâu sau, hắn thấy mỹ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc kia mang theo hộp đồ ăn tiến vào, não còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã chủ động cầm lấy hộp đồ ăn, rồi cho cung nhân hầu hạ lui hết xuống.
Đồ ăn nhanh chóng được bày biện trước mặt hai người, Đoan Tĩnh cắn môi, nàng đã tập thành thói quen mỗi khi Hoàng đế hứng khởi dâm loanj nàng trong bữa ăn.
Nhìn Khang Hi như vậy, Đoan Tĩnh còn tưởng rằng hôm nay hắn lại nổi hứng, nàng cắn môi, thử hỏi, “Huyền Diệp, không phải hôm qua đã làm nhiều lần rồi sao? Trưa nay đừng làm nữa, buổi tối ta cho chàng được không?”
Khang Hi nghe thế thì sặc, ho sặc sụa, khiến Đoan Tĩnh sợ đến mức vội vàng đặt bát canh đang múc cho hắn xuống bàn.
Khang Hi không ngờ Đoan Tĩnh sẽ nghĩ đến chuyện kia, hơn nữa thoạt nhìn chuyện ban ngày tuyên dâm thế này,phiên bản kia của hắn đã làm không ít.
Đoan Tĩnh nhìn hắn lo lắng hỏi, “Huyền Diệp, chàng sao thế? Từ sáng đến giờ cứ kỳ lạ. Có phải bị bệnh rồi không, có cần gọi ngự y đến xem bệnh không?”
Khang Hi liên tục từ chối, “Không sao cả, trẫm chỉ là, chỉ là tinh thần mệt mỏi, nàng, nàng, đừng lo lắng.”
Nhưng Đoan Tĩnh nhìn hắn như vậy vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng, nàng duỗi tay ra sờ lên trán hắn đo thử nhiệt độ.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên trán hắn, một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào chóp mũi.
“Nhiệt độ bình thường, có phải chàng bị kiệt sức đúng không? Có muốn ta nghỉ ngơi với chàng chốc lát không?” Đoan Tĩnh lo lắng hỏi hạn.
Khang Hi sợ biểu hiện của bản thân khác thường khiến cho Đoan Tĩnh phát hiện, mà hắn nhất thời cũng không tìm ra được cái cớ nào tránh né sự quan tâm của Đoan Tĩnh, nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Ăn cơm xong, Đoan Tĩnh quen chân leo lên long sàng của hắn, nàng cởi áo ngoài ra, ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực hắn.
Cả người Khang Hi cứng đờ, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn lại chẳng phải thánh nhân, sao có thể không có phản ứng cho được.
Nhưng hắn còn không biết rõ tình huống hiện tại, cho dù biết nàng là nữ nhân của hắn ở thế giới này, cũng không thể vượt rào lâm hạnh nàng được.
Khang Hi nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng xem nhẹ xao động trong lòng, hắn không ngừng khuyên nhủ bản thân, cứ coi như ôm Trúc phu nhân* trong ngực là được.
(*):Trúc phu nhân: ở đây ý chỉ là cái gối trúc, vào mùa hè oi bức thì ngủ gối trúc sẽ mát hơn gối vải.
Nhưng bản năng của thân thể lại bán đứng hẳn.
Đoan Tĩnh rúc trong ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn đang không ngừng tăng cao, trong lòng hiểu rõ.
Ngước mắt lại thấy Khang Hi khác hẳn với ngày thường, bình thường nếu hắn mà nổi hứng thì đã sớm nhào lên người nàng.
Hôm nay lại mạnh mẽ đè nén dục vọng.
Đoan Tĩnh nhìn hắn nhíu mày, hiển nhiên hắn chẳng mấy dễ chịu.
Nàng biết dục vọng của hắn mạnh mẽ, sợ hắn đè nén tổn thương thân thể, Đoan Tĩnh cắn môi, chậm rãi duỗi tay nắm lấy phân thân cực nóng đang dựng đứng.
Khoảnh khắc tay nhỏ của Đoan Tĩnh nắm lấy cự long, thân thể Khang Hi run lên, hắn vội vàng duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng ngăn cản, “Không, không cần.”
Nhưng hai mắt hắn đỏ bừng, nào giống dáng vẻ không cần.
Đoan Tĩnh ngồi dậy từ từ, mái tóc đen dài xõa bụng trên vai, bao phủ cả người Khang Hi, hai mắt nàng mê ly, giọng nói quyến rũ, “Huyền Diệp, chàng rõ ràng muốn, không sao cả, ta có thể giúp chàng.”
Khang Hi còn muốn nói gì đó, đã bị một sự ngọt lành bao phủ.
Đôi môi anh đào chạm vào môi hắn, đầu lưỡi linh động khiêu khích.
Hắn chỉ mới nếm thử một chút mà đã không thể quay đầu, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, chỉ muốn đòi lấy nhiều hơn.
Hắn bị nàng ép điên rồi.
Nữ nhân này thật sự rất hợp tâm ý hắn, nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn khó lòng kiềm chế nổi.
Bàn tay non mềm của nàng còn đang mát xa phân thân cực nóng của hắn, mỗi một cử động của nàng đều khiến lý trí rời xa hắn.
Tay nàng vừa mềm vừa mịn, động tác của nàng như gãi đúng chỗ ngứa, Khang Hi thở hổn hển bị nàng an ủi lên đỉnh cao trào.
Từng dòng dịch trắng đục bắn lên quần lót của hắn.
Hắn ghé vào cần cổ trắng nõn của nàng thở dốc liên hồi, bình ổn trái tim đập nhanh như trống đánh, cố gắng đè nén dục vọng ngày càng khuếch tán.
Hắn bỗng thấy được một cảnh tượng câu hồn nhiếp phách, dục vọng mới được phóng thích lại lần nữa dâng trào.
Nữ nhân kia thấy vậy thì đỏ mặt xấu hổ, nàng ngồi lên hông hắn, ngón tay thon dài chậm rãi kéo lớp trung y màu trắng trên người xuống, vải tơ lụa thượng hạng chầm chậm trượt xuống, để lộ chiếc yếm thêu uyên ương đỏ chót bên trong. Bầu ngực no đủ tròn trịa, đường cong lả lướt, bụng nhỏ bằng phẳng, vòng eo thon thả chỉ dùng một tay đã có thể ôm hết, không cách nào nhìn ra nàng thế mà đã từng sinh cho hắn một hài tử.
Hai quả anh đào đứng thẳng, kiêu ngạo vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, đầy hấp dẫn.
Khang Hi liếm cánh môi khô khốc trong vô thức.
Nhưng nữ nhân kia còn chưa dừng động tác quyến rũ hắn lại, nàng tiếp tục cởi quần lót ra, để lộ tiểu hoa huyệt đỏ bừng ngượng ngùng giữa hai chân, hoa huyệt trắng nõn không lông, ngay chính giữa là khe hở đỏ bừng thấm đẫm ái dịch là cảnh đẹp mê hoặc trái tim con người.
Khang Hi nổi lòng ghen ghét với chính bản thân ở thế giới này có được nữ nhân với cơ thể động lòng người thế này, hắn đã làm với vô số nữ nhân, nhưng chưa từng nhìn thấy hoa huyệt nào hoàn mỹ bực này. Thậm chí hắn còn tự tưởng tượng cảm giác khi đắm chìm vào trong đó.
Khang Hi cảm thấy bản thân đang trên bờ vực mất khống chế, hạ thân của hắn cứng đến muốn nổ tung.
Nữ nhân kia kéo quần lót của hắn xuống, long căn của hắn gấp gáp nhảy ra, thân gậy nóng hầm hập đập lên huyệt khẩu của nàng, nàng run rẩy như bị bỏng, giữa hoa phùng lại bắt đầu chảy ra những dòng dịch nhờn trong suốt.
Mùi hương nồng nàn xông vào mũi, toàn bộ gian phòng tràn ngập hơi thở ái muội.
Ngay khi long căn của hắn tiếp xúc với hoa huyệt của nữ nhân kia, Khang Hi cảm thấy linh hồn của bản thân sung sướng đến run rẩy.
Hoa huyệt mềm mại cưỡi lên gậy gộc của hắn, nhiệt độ nóng bỏng, mềm mại như bông, bên trong cái miệng nhỏ lại không ngừng cắn thân gậy, cảm xúc kích thích khác xa bình thường khiến Khang Hi không thể chịu đựng nổi nữa.
Mặc kệ nàng là ai, dù sao nàng cũng đều là nữ nhân của hắn.
Cho dù nàng là nữ nhân của hắn ở thế giới này, thì cũng là của hắn!
Nếu nàng đã quyến rũ hắn, hắn phải thao chết nàng thì mới không phụ công sức nãy giờ của nàng.
Sau khi Khang Hi đột phá tư tưởng, hắn lập tức xoay người đè Đoan Tĩnh xuống dưới, tách hai chân nàng ra.
Hai mắt Khang Hi nhìn chằm chằm tiểu hoa huyệt đỏ bừng giữa hai chân nàng, dục hỏa trong mắt bùng nổ. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng để hai chân Đoan Tĩnh lên vai hắn, côn thịt vuông góc với hoa huyệt, mãnh liệt xỏ xuyên thân thể nàng.
“A ưm…” Đoan Tĩnh nhíu mày rên rỉ.
Trong mắt Khang Hi là sự điên cuồng, hắn chưa từng nếm thử hoa huyệt nào xinh đẹp và chật hẹp thế này, đúng là cực phẩm nhân gian, chỉ mới vừa cắm vào mà mị thịt đã cắn chặt thân gậy, khiến hắn sướng đến da đầu tê dại.
Đột nhiên hắn hiểu được sao bản thân hắn ở thế giới này lại không nỡ rời xa nữ nhân này nửa bước. Thân thể của nàng giống như được sinh ra cho hắn, phù hợp đến vậy, làm hắn điên cuồng đến thế này.
Khang Hi như một tên nhóc mới ăn trái cấm, hắn dùng cơ thể trẻ trung này của mình, điên cuồng thao cắm nữ nhân dưới thân.
Thao đến Đoan Tĩnh mê mẩn, ý thức rã rời, liên tục rên rỉ.
Tốc độ nhanh chóng khiến người khác hít thở không thông, cộng với lực cắm tàn nhẫn thế này thật giống như đây là lần đầu tiên hắn thao nàng, mỗi lần đâm và rút ra đều nguyên cây.
Đoan Tĩnh nhanh chóng bị động tác mãnh liệt của hắn đưa lên đỉnh, nàng run rẫy phun ra một dòng dịch nhờn trong suốt, bất lực mặc kệ Khang Hi càn quấy.
Nhưng Khang Hi hoàn toàn không có xu thế chậm lại, hắn nhiều lần đâm sâu, đâm thẳng vào hoa tâm, Đoan Tĩnh bị thao đến mềm nhũn, liên tục rên rỉ.
Hắn gồng cơ bụng, tốc độ càng lúc càng nhanh, miệng thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, trong lòng tràn đầy dục hỏa. Thao cắm mãnh liệt thêm mấy chục cái, dưới sự điên cuồng của hắn, tử cung yếu ớt bị bắn bức bách mở ra, hắn tàn nhẫn cắn răng xông thẳng vào.
“A..” Đoan Tĩnh yên kiều rên rỉ.
Sự chật hẹp đến tận cùng, cảm giác sung sướng chưa từng được trải nghiệm, khiến Khang Hi từ trong ra ngoài đều thỏa mãn.
Đoan Tĩnh chịu không nổi động tác cung giao mãnh liệt thế này, nàng đỏ mắt ôm cổ hắn, mềm mại cầu xin bên tai Khang Hi, “Chậm một chút được không… Kiểu Nhi không chịu nổi…”
Khang Hi nghe được lời cầu xin của Đoan Tĩnh, hắn chẳng những không chậm lại, mà còn cảm thấy như được cổ vũ, “bạch bạch bạch”, tiếng thân thể va chạm kịch liệt vang vọng khắp gian phòng.
“Ưm… cầu xin ngài, chậm một chút… a…”
Khang Hi sung sướng lao nhanh như tên bắn, hắn gầm lên, lời nói trong miệng toàn là lời thô tục, “CMN! Ai bảo nàng quyến rũ trẫm! Trẫm thao chết nàng! Thao chết nàng!”
Đoan Tĩnh cũng tới cực hạn, nàng rên rỉ cầu xin, “Hoàng A Mã… a, tha cho Kiểu Nhi đi… Kiểu Nhi không chịu nổi…”
Hoàng A Mã?
Đột nhiên Khang Hi không kịp phản ứng lại ba chữ này, hắn chống hai tay bên sườn Đoan Tĩnh, hung hăng đâm sâu vào trong cơ thể nàng mấy cái, cuối cùng bắn thẳng vào tử cung nàng.
Tinh dich phun thẳng vào nơi tận cùng trong cơ thể Đoan Tĩnh, hắn đồng thời đạt được cực khoái, lúc này lớn não mới chầm chậm phản ứng lại.
Hắn nằm bò trên người nàng, nhiệt độ hai cơ thể tương đương nhau, chờ đợi bình phục sau dư vị cao trào.
Khang Hi đờ đẫn ghé đầu vào cần cổ trắng nõn của Đoan Tĩnh, hắn nghỉ ngơi một lát, sau đó mới thẫn thờ mặc xiêm vào rồi mới bước xuống long sàng.
Nữ nhân kia tóc tai lộn xộn, cơ thể trải đầy dấu vết sau khi được hắn yêu thương, nàng đã mệt đến hôn mê từ lúc nào không hay.
Cả cơ thể loang lổ dấu xanh dấu đỏ, tiểu hoa huyệt giữa hai chân bị hắn dâm loạn thành dáng vẻ vừa đáng thương vừa quyến rũ, nó còn đang không ngừng nhả ra tinh hoa hắn mới bắn cho nàng.
Cảnh đẹp mê người thế này, nếu là ngày thường, nhất định Khang Hi sẽ làm thêm lần nữa.
Nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn không có tâm tư kia.
Hắn phủ lớn xiêm y lên người, thất tha thất thiểu bước ra ngoài.
Mới đi ra khỏi cửa được hai bước, hắn lại dừng bước, quay về, kéo chăn đắp lên thân thể trần trụi kia.

Bình luận

Để lại bình luận