Chương 223

Cái mông của cô đang nghiêng về phía anh, nước chảy ra từ âm đa͙o, từng đợt khoáı cảm dâng trào tɾong tɾong tâm trí đánh thẳng vào tim cô.
“Ưm… anh… a… em… chậm một chút.”
Anh kéo hai tay cô ra sau lưng, ngực cô rung lên vì những cú va chạm, anh hiểu quá rõ cơ thể cô, cũng biết mình nên làm gì để khiến cô lên đỉnh “Từ Du Trật… ưm… em”
Nhưng anh chỉ đụ cô được nửa nửa chừng, không để cô lên đỉnh, cho đến khi cô vừa rên vừa khóc đầy khó chịu, anh mới đâm vào sâu hơn, đẩy cô vào vòng xoáy giữa biển tình, để cô trôi nổi tự do.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy, thoải mái cuộn tròn như một cô mèo con. Từ Hành Anh tưởng rằng cô có thể nằm như thế này rồi ngủ luôn, thì hai ͼhân lại bị anh dang rộng ra, vòng qua e0 anh.
“Tuế Tuế, em phải đút đến khi nào anh no thì mới được ngủ.”
Từ Hành Anh không thể đẩy nổi cơ thể ℭường tráng như ngọn núi này ra. Một đợt chịch đụ ma͙nh mẽ lại bắt đầu bên dưới sức nặng̝ của ngọn núi ấy.
Nửa đêm.
Bà chủ của biệt thự vẫn đang nức nở.
“Chú nhỏ… đừng nữa… em mệt quá.”
“Tuế Tuế, đêm nào em cũng dỗ Cảnh An ngủ, tối nay em ¢hắc chắn phải đút cho anh ăn đến khi anh no bụng thì mới được.”
Từ Du Trật nói sẽ dẫn Từ Hành Anh ra nước ngoài, nhưng do tɾong nội bộ Từ Thị phải thay đổi các vị trí cấp cao, nên anh phải đợi đến cuối năm nay mới đi được. Cảnh An đã được một tuổi, thằng bé nhìn thấy tuyết tràn ngập khắp nơi, liền vỗ tay đầy phấn khích.
Từ Hành Anh được Từ Du Trật dẫn đi vào biệt thự nơi anh từng sống. Từ Hành Anh tò mò nhìn xung quanh, chợt nhận ra rằng đã lâu không có ai sống ở đây.
“Chú nhỏ, trước đây chú luôn sống một mình ư?”
Từ Du Trật đặt Từ Cảnh An vừa mới tập đi xuống đất, sau đó đưa hai tay hà hơi sưởi ấm, anh hất bay bông tuyết trên đầu cô “Hoắc Tùng Luật thỉnh thoảng cũng đến ở vài ngày, khi bố em đi công tác cũng sẽ đến thăm.”
Từ Hành Anh đưa bàn tay to của anh đặt lên môi hôn, cô bỗng nghĩ đến cảnh hồi trước anh từng đón năm mới một mình ở đây “Chú nhỏ, chúng ta cùng nhau đón năm mới ở đây được không?”
Từ Du Trật bế Cảnh An mới té trên mặt đất lên, dẫn Từ Hành Anh lên lầu “Tuế Tuế quyết định là được.”
“Nơi này vẫn có người đến dọn dẹp ư? Một hạt bụi cũng không có.”
Từ Du Trật mở cửa phòng ngủ cũ ra, nghiêng người để Từ Hành Anh vào trước, anh đứng ở cửa ôm Cảnh An, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng thon thả của Từ Hành Anh, một lúc sau mới đáp “Vài ngày trước anh có thuê người đến dọn dẹp rồi. Tuế Tuế này, em xem thử chúng ta có cần mua gì không. Chúng ta đi siêu thị nhé?”

Bình luận

Để lại bình luận