Chương 226

Mà cô dường như lúc nào cũng ngơ ngác đáp lại, kẹp chặt e0 anh, cảm giác tê dại trên lưng khiến cô quen ăn bén mùi.
“Chú nhỏ… tính tiền nhanh lên.”
Mặt cô không thể đỏ hơn được nữa.
Từ Hành Anh ngồi trên ghế sô pha, ngẩng mặt lên nhìn Từ Du Trật đang bảo cô nhân viên lần lượt gói vài bộ đồ ngủ, còn có đồ hóa tranh hình sói và thỏ.
Từ Du Trật mỉm cười liếc nhìn cô rồi đi đến quầy lễ tân để trả tiền, vừa nói “Ừ, vợ tôi rấtdễ xấu hổ” vừa xoa cái đầu nhỏ của Cảnh An.
Cô phụcvụ có dáng người vô cùng nóng bỏng luôn cảm thấy mình ắt hẳn đã gặp người đàn ông có vẻ ngoài sáng sủa và khí chất điềm tĩnh này ở đâu đó nên hỏi “Thưa anh, anh sống gần đây phải không? Tôi từng tình cờ gặp anh ở gần đây.”
Cũng đã quá lâu, lâu đến mức dù có nhớ cũng không dám ¢hắc.
Từ Du Trật vẫy tay với Từ Hành Anh, đưa Cảnh An đang chuẩn bị ngủ cho cô, sau đó trả lời cô nhân viên vẫn đang hồi tưởng “Tôi sống ở đây đã lâu, có chút ấn tượng là chuyện bình thường.”
“Tuế Tuế, em ôm rồi đi nổi không?”
Từ Hành Anh cẩn thận nhận lấy, gật đầu nhỏ giọng đáp “Vậy chúng ta vẫn đi siêu thị chứ?”
Từ Du Trật cầm lấy mấy túi quần áo, đi ra khỏi cửa hàng trước. Anh thở ra một hơi khí nóng, ngay lập tức luồng khí lạnh nuốt chửng làn khói ấm áp ấy, phía sau truyền đến tiếng quần áo vải bông của Từ Hành Anh cọ xát kêu lạt xạt, anh suy nghĩ vài giây rồi nói “Tuế Tuế, em về nhà trước đi.”
Từ Hành Anh lại ôm Cảnh An vào lòng, anh luôn ôm con nhiều hơn cô, cô xách mấy chiếc túi giấy trên đất lên rồi lắc chúng tɾong tay, nháy mắt với anh.
“Cùng về nhà đi, chú nhỏ ”
Từ Du Trật đi the0 cô, âm thần nở nụ cười. Anh nhớ trước đây lắm lúc đi ngang qua cửa hàng này, anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ dẫn vợ mình vào đó.
“Tuế Tuế, đừng chạy, coi chừng ngã.”
Từ Hành Anh không hề xấu hổ khi đi trước một mình, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh “Chú nhỏ, tối nay em là bé mèo cưng của anh ư?”
Từ Du Trật đột nhiên dừng lại, trầm giọng đáp “Tôi nào em cũng là bé mèo cưng.”
Từ Hành Anh lại lắc túi giấy tɾong tay, cô lắc đầu ưỡn ngực chậm rãi áp sát vào người anh “Tối mai em sẽ trở thành một con thỏ nhỏ đấy.”
Khóe môi Từ Du Trật cong lên, đặt đầu lưỡi chạm vào hàm răng dưới, nhe0 mắt nhìn chằm chằm vào khuôn miệng đang đóng mở của cô.
Từ Hành Anh vừa về đến nhà, cô đã được bế lên ghế sô pha tɾong phòng ngủ.
“Bây giờ thay ngay nhé, Tuế Tuế.”
Từ Du Trật nhanh chóng cởi quần áo, lấy bộ đồ cosplay mèo từ tɾong túi ra đưa cho cô.

Bình luận

Để lại bình luận