Chương 232

Cô cầm the0 một chiếc xô sắt nhỏ đã được người ta mang đến vào tối muộn hôm qua, cô vừa nghĩ xem nên tạo hình người tuyết như thế nào vừa lăn quả cầu tuyết. Chẳng mấy chốc, quả cầu tuyết tɾong tay cô đã thành hình trước khi cô kịp nghĩ ra mình nên làm thế nào.
Từ Hành Anh nhìn lại Cảnh An đang tự vui tự cười, có một số việc dường như đã có kết quả, mà cô cũng không cần cô phải suy nghĩ quá nhiềụ
Cảnh An ở một bên nhìn người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp đang mỉm cười với mình, thằng bé lập tức dang tay ra vẫy tay, hét lên kêu mẹ ôm mình.
Đột nhiên, cu cậu nhìn thấy Từ Du Trật đang đứng trên lầu hai cầm một chiếc cốc nhìn xuống bọn họ, bàn tay đang vẫy của thằng bé liền chuyển hướng.
Muốn một cái ôm từ bố.
Từ Hành Anh cũng nhìn thấy, cô mỉm cười và hét lên với Từ Du Trật, anh chỉ mặc một chiếc áo len rộng “Chú nhỏ, xuống nhanh đi Con trai chú muốn chú ôm nó nè, đến đắp người tuyết với cháu ”
Từ Du Trật không đáp, nhưng lại lặng lẽ nhớ lại cảnh Từ Hành Anh và Cảnh An mỉm cười và nói chuyện với anh, dòng nước ấm tɾong lòng hun nóng trái tim anh.
Đó là Tuế Tuế và Cảnh An của anh.
Từ Hành Anh tɾong thời gian ngắn đã đắp xong một người tuyết lớn, cô tìm thấy chiếc khăn quàng cổ cũ của chú nhỏ tɾong tủ liền quấn nó quanh người tuyết, sau đó cô bế Cảnh An ra khỏi xe đẩy và cùng nhau ngồi xổm trước mặt người tuyết lớn.
Từ Hành Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Cảnh An và chỉ người tuyết để dạy thằng bé nói.
“Đây là bố.”
Từ Du Trật đã đi tới phía sau bọn họ “…”
Lần trước Tuế Tuế chỉ vào một con thiên nga tɾong công viên và nói đó là bố, lần này lại là người tuyết…
“Bố ố…a nha.”
Cảnh An đưa tay về phía Từ Du Trật và đột nhiên gọi bố, Từ Hành Anh và Từ Du Trật sửng sốt một lúc rồi nhìn nhau, sự ngạc nhiên tɾong mắt họ dần dần chuyển thành niềm hạnh phúc.
“Thật là bất ngờ…” Từ Hành Anh bế Cảnh An bước về phía Từ Du Trật, Cảnh An nóng lòng muốn được lao vào tɾong vòng tay anh.
“A bố… a.”
“Ừ, bố đến rồi.” Từ Du Trật nhận con trai rồi hôn lên mặt nó, anh hôn lên khóe miệng Từ Hành Anh, sau đó anh tựa đầu vào cổ cô nhỏ giọng nói “Cám ơn Tuế Tuế.”
Từ Hành Anh không biết vì sao chú nhỏ lại muốn cảm ơn cô, nhưng bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của người đàn ông cô liền không nói gì.
“Chú nhỏ, lại đắp thêm một người tuyết lớn và một người tuyết nhỏ được không? Xếp chúng lại với nhau á.”
“A… a mẹ.”
“Tuế Tuế… em muốn đắp bao nhiêu tùy thí¢h.”

Bình luận

Để lại bình luận