Chương 63

Say rượu nên làm loạn, cô cảm thấy mình không thể cô phụ hắn. Vốn muốn mượn chuyện say rượu gian dâm người này, cho dù không làm được cũng phải ăn đậu hủ chứ cho nên cô lắc lư cả người rồi vòng tay qua cổ cùng thắt lưng của hắn dán lại gần, thổi hơi vào hắn, “Huyền Đô, em không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng em đi!”
Ánh mắt của Huyền Đô chợt lóe, khi dán lại gần thì hắn đưa tay đỡ lấy eo, hai ngón tay còn đè lên nơi thắt lưng, cô cảm thấy tê dại cả người mà ngã xuống giường.
“Em say rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hắn đỡ cô nằm xuống, thấy cô buồn ngủ và nhắm mắt lại, cuối cùng vẻ mặt yếu ớt của cô cũng có chút thăng trầm. Hắn nhìn chăm chú vẻ mặt lúc ngủ của cô, hai má vẫn ửng hồng, không nhịn được đưa tay ra bóp nhẹ, mà nhiệt độ kia nóng rực như thiêu như đốt.

Hơn một tháng sau, Trương Tiểu Phúc phát hiện mình lại mang thai, sau khi kiểm tra lại đúng là bốn bào thai, mà thời gian vừa đúng là đêm giao thừa hôm đó trúng thầu, chuyện này làm cho mấy người đàn ông vô cùng mừng rỡ, bởi vì mỗi người bọn họ đều muốn làm cha.
Vốn dĩ cô không muốn sinh, nhưng bọn họ đều cầu xin cô đến suýt nữa đã quỳ xuống, cuối cùng cô vẫn mềm lòng bèn gật đầu đồng ý.
Mặc dù được bọn họ xem cô như Bồ Tát sống mà cung phụng nhưng cô vẫn không quá thoải mái. Bởi vì bụng cô phồng lên rất nhanh so với lần trước còn vất vả và khó chịu hơn hại cô chỉ biết nằm nhà cả ngày.
Bụng bầu to lên từng ngày nên việc cô thường làm nhất là ăn và ngủ, thay vì tỉnh thì cô lại thích ở trong mơ hơn, vì trong mơ cô cảm thấy nhẹ nhàng và còn đùa giỡn với mỹ nhân kia nữa.
Lần này cô đang đeo tai nghe lắng nghe một ca khúc, nhưng khi vừa nghe thì mí mắt lại bắt đầu nặng trĩu, sau cùng cô cũng không thể chống đỡ nữa.
Trong giấc mơ, cái bụng to khiến cô cảm thấy cồng kềnh đã biến mất, nhẹ nhàng nện bước khiến cô vui vẻ, cô đi dọc theo con đường mòn trong rừng đào đến căn nhà của Huyền Đô. Huyền Đô đang dựa vào bàn viết, thấy cô đến bèn buông bút lông xuống, “Em đã đến rồi.”
“Anh đang viết cái gì vậy?” Cô bay về phía trước như một con bướm, dựa vào đầu vai của hắn và nhìn chằm chằm vào tờ giấy, chỉ phát hiện ra cô không biết là chữ gì. Cô bèn chu môi, rút tờ giấy đi rồi ghé vào tai hắn nói: “Chúng ta đi chơi đi.”
Cô ở nhà chán đến chết rồi!
“Em muốn đi đâu chơi?” Nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của cô, Huyền Đô không khỏi muốn bật cười, người ta nói con gái mà làm mẹ rồi thì sẽ hiền lành tuy nhiên cô lại không có chút nào
giống như vậy, mà chỉ có sự thiếu kiên nhẫn. Cô vốn đi không thích hợp với thế giới này, cũng không thích ứng được với một số quy tắc, vốn dĩ cô là người hưởng thụ nhiều nhất,nhưng ở đây phải sinh con nên cô cảm thấy rất phiền phức.
“Em muốn đến trong thành, nơi đó có người.” Vẻ mặt của cô đầy mong đợi, người này không biết là yêu hay quỷ, hẳn là có chút liên quan đến hình xăm hoa đào trên lưng mình.
“Được rồi, chúng ta xuống núi đi.” Huyền Đô mỉm cười đáp lại, cô nhìn thấy nụ cười thản nhiên bỗng cảm giác tim đập nhanh hơn, bèn trợn mắt đầy oán trách nhìn hắn. Trước đây luôn là mình quyến rũ người ta sao bây giờ lại trở thành hắn dụ dỗ mình rồi?
“Làm sao vậy?” Huyền Đô bị cô nhìn chằm chằm có chút không hiểu, cô nắm lấy tay hắn cũng không trả lời. Huyền Đô cũng không hỏi để mặc cho cô nắm tay, hai người cùng nhau đi bộ dọc theo con đường mòn trong rừng đào khoảng nửa tiếng, đến chỗ chân núi thì thấy cảnh tượng trước mắt là phố xá sầm uất.
Trương Tiểu Phúc vui mừng đến mức hưng phấn nói: “Huyền Đô, chúng ta đi chơi đi!”
Nói xong liền kéo hắn đi khắp nơi, toàn thân của hắn mặc y phục theo lối cổ trang, cùng với ngoại hình bắt mắt nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người dọc đường. Nhưng hắn không quan tâm, còn Trương Tiểu Phúc cũng không quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác, ngược lại cô thấy hết sức đắc ý.
Ở trong núi ngột ngạt nên Trương Tiểu Phúc kéo hắn đi xung quanh chơi đùa, đầu tiên là đến công viên giải trí chơi các trò cảm giác mạnh, cô muốn xem dáng vẻ sợ hãi mất kiểm soát của hắn như thế nào, nhưng cuối cùng lại là chính mình sợ hãi.
Sau khi đi xem phim và ăn tối xong, cả hai quay trở lại căn nhà nhỏ trong rừng đào, Trương Tiểu Phúc cảm thấy mãn nguyện, vừa nằm xuống giường liền bị cuốn vào giấc ngủ sâu.
Sau đó, mỗi ngày cô đều nằm mơ mình sẽ ăn, uống và sống phóng túng với hắn. Bọn họ sẽ đánh đàn, đánh cờ, trên tinh thần trái lại hết sức hợp nhau, năm dài tháng rộng cũng chưa được thỏa mãn nên trong lòng cô lại bị ngứa ngáy.
Cho nên hôm nay, cô thừa dịp Huyền Đô chưa chuẩn bị mà cho thuốc vào rượu, chuẩn bị cảnh Bá Vương ngạnh thượng cung [*]. Huyền Đô quả thật không phát hiện ra, kết quả là đến bên hồ thì đã ngã xuống cỏ mềm bất tỉnh nhân sự.
[*] Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ lớn kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hana Vũ trừng mắt một cái tên thiên và khinh kin đã run như cầu cấu buông cung tách thẳng về thành…

Bình luận

Để lại bình luận