Chương 271

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 271

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lại gõ cửa lớn của Giáo Phường ty thêm một lần nữa, thứ xuất hiện sau cánh cửa lớn vẫn là hai con xà yêu hồi nãy, chúng nó cực kỳ kiêu ngạo: “Ôi, ta còn tưởng là ai cơ? Sao Yến tiểu thư lại đến đây nữa vậy? Ngươi không sợ rắn sao?”
Mỗi khi lũ xà yêu kia nói chuyện, đầu lưỡi của chúng nó liên tục thè ra ngoài, còn cố ý tiến lại gần mặt của Yến Tuyền nữa. Chúng nó tiến tới càng gần, Yến Tuyền lập tức ngửi thấy mùi tanh nhầy nhụa trong miệng chúng nó.
“Vừa rồi tới cửa quên không mang theo lễ vật, nên ta phải đi chuẩn bị một chút.”
Yến Tuyền nói xong thì huýt sáo một tiếng, những con chim ưng tinh ranh đang ẩn nấp trong bóng tối đều đồng loạt ùa ra bay lượn vòng vòng trên nóc Giáo Phường ty. Chúng tụ lại đen kịt cả vòm trời xung quanh Giáo Phường Ty, ngay cả ánh trăng sáng rọi trên không trung cũng không cách nào lọt được vào bên trong.
Tiếng kêu cao vút đến chói tai của đám chim ưng xuyên thấu cả bầu trời, lũ rắn phía dưới cảm nhận được sự uy hiếp vội vàng tản đi khắp nơi để ẩn nấp. Ngay cả mấy con xà yêu kia cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, không nhịn được mà mau chóng rút lui.
“Can Nguyên nói không sai tí nào, chúng ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng chỉ với mấy con chim ưng này thì ngươi vẫn còn non lắm.”
Con xà yêu xoay tròn một vòng, hình thể của nó lập tức tăng thêm rất nhiều chỉ trong nháy mắt, Yến Tuyền đứng trước mặt nó trông cũng nhỏ bé hơn hẳn. Cái miệng của con xà yêu khổng lồ kia to đến mức tưởng chừng như chỉ cần nó há miệng đớp một miếng là có thể nuốt trọn cả người Yến Tuyền ngay.
Yến Tuyền khẽ cười một tiếng, nàng giơ tay thi triển Ngũ Lôi Quyết, sấm sét lập tức đánh ầm ĩ trên bầu trời dọa đám xà yêu bỏ chạy.
“Đối thủ của đám yêu tinh các ngươi vốn không phải chim ưng mà là ta. Đừng tưởng rằng ta không biết mục đích thực sự của vu sư khi giăng kết giới là gì. Ông ta lo lắng yêu khí trong Giáo Phường ty quá nồng sẽ thu hút thiên lôi, sợ sấm sét lập tức bổ trúng đầu tất cả các ngươi mất.”
Yến Tuyền và Tống Thanh Dương từng sống ở Tiểu Bồng Lai nên bọn họ hiểu rõ những chuyện liên quan đến đám yêu tinh. Khi động vật muốn tu luyện thành tiên thì phải tu tập ra hình người trước rồi mới tiếp tục tu tiên, sau đó lại phải vượt qua thiên lôi kiếp, chịu nỗi khổ sở cửu tử nhất sinh mới có thể đắc đạo thành tiên. Nơi tập trung quá nhiều yêu khí sẽ dễ gọi thiên lôi tới, thế nên ở những nơi tập trung nhiều yêu tinh sẽ được người ta dựng kết giới để che đi yêu khí.
Vu sư còn lâu mới có khả năng nhìn thấu hết càn khôn, kết giới do ông ta tạo ra cũng không sánh bằng chốn Tiểu Bồng Lai, gần như chỉ có tác dụng che đậy yêu khí còn chim chóc và muông thú vẫn có thể thản nhiên đi vào kết giới. Một khi thiên lôi đánh xuống, đám yêu tinh bên trong không có con nào có thể trốn thoát được cả.
Xà yêu cũng học cách cười như Yến Tuyền: “Yến tiểu thư chẳng lẽ đã quên rằng trong Giáo Phường ty không chỉ có yêu tinh mà còn có rất nhiều người vô tội nữa. Nếu ngươi dám gọi thiên lôi tới thì người chết không chỉ có chúng ta mà còn có thêm cả bọn họ nữa. Nếu nhiều người như vậy đều bị ngươi giết hại, hẳn là sau này con đường tu hành của ngươi sẽ ngày một khó khăn hơn.”
“Quả nhiên các ngươi đều là những kẻ đê tiện. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau dẫn ta đi gặp Can Nguyên đi.”
Yến Tuyền nói xong, nàng lập tức tiến vào trong. Đám xà yêu cũng không ngăn cản nàng nữa mà đã biến trở lại hình dáng ban đầu, cùng Yến Tuyền tiến vào kết giới.
Bên trong kết giới, đèn đuốc thắp sáng trưng, khắp nơi cũng giăng đèn kết hoa sáng rực. Mọi người cười nói vui vẻ, cùng nhau thôi bôi hoán trản* với nhóm yêu tinh cứ như thể họ đang ăn mừng điều gì đó vậy. Quang cảnh ở nơi đây hoàn toàn khác xa so với thế giới bên ngoài.
*Thôi bôi hoán trản: Thành ngữ chỉ cuộc vui của những người giàu có khi họ hào hứng nâng cốc chúc mừng và tán tụng lẫn nhau.
Không cần nghe kỹ, Yến Tuyền cũng có thể đoán ra được bọn họ đang ăn mừng vì cái chết bất đắc kỳ tử của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Nhìn thấy Yến Tuyền đi vào, mọi người đều nhất trí quay qua nhìn nàng với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Sau đó từng người một lần lượt đứng dậy, họ đứng chắn trước mặt Yến Tuyền ngăn cản nàng đi vào sâu hơn bên trong để tìm Can Nguyên.
Có người nói: “Yến Tuyền à, tên cẩu Hoàng đế ngu ngốc chỉ biết nghe lời đám tiểu nhân, xua đuổi các vị hiền thần đó cực kỳ đáng chết. Hà cớ gì ngươi lại phải vì ông ta mà truy sát vu sư mãi không ngừng chứ? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất chuyện cả nhà mình bị giết theo lệnh của ông ấy hay sao?”
“Ai nói ta tới đây vì Hoàng đế? Rõ ràng ta tới đây là vì Tống gia và các ngươi mà.”
Lời này của Yến Tuyền khiến bọn họ bối rối, vì Tống gia thì còn hiểu được nhưng sao nàng lại nói mình đến đây là vì bọn họ?
Yến Tuyền vẫn lấy “nỗi nhục thời Tĩnh Khang*” ra làm ví dụ để họ hiểu rằng chuyện này không chỉ là việc hoàng quyền bắt đầu biến đổi mà còn là vấn đề sinh kế của người dân và sự hưng thịnh suy vong của quốc gia nữa.
*Nỗi nhục thời Tĩnh Khang: Một biến cố lớn từng xảy ra trong lịch sử Trung Quốc (09/1125 – 03/1127), nhà Kim chiến thắng lập nên nhà Nam Tống, đánh dấu sự diệt vong của vương triều Bắc Tống.
Lời này của Yến Tuyền khiến bọn họ chấn động, mọi người đang hào hứng bàn tán xôn xao thì cánh cửa phía sau lại đột ngột mở ra. Có một ông lão với mái tóc hoa râm, trên người mặc bộ y phục rách rưới tả tơi, tay chống quải trượng chậm rãi bước ra ngoài. Mọi người đồng loạt ngừng nói chuyện rồi tản ra nhường đường cho ông ta.
“Người ta thường nói rằng Yến tiểu thư là người mồm mép nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo. Hôm nay được gặp quả đúng là danh bất hư truyền.”
“Nào có, nếu nhắc đến kẻ giỏi nói hươu nói vượn, biết cách mê hoặc nhân tâm thì làm sao ta có thể sánh bằng người được.”
Can Nguyên lắc lắc cây trượng trong tay, ông ta cười nói: “Nếu trong hai chúng ta không ai có thể phán xét ai, vậy chỉ có thể ra tay cho đối phương thấy thực lực thật của mình thôi.”
Can Nguyên vừa nói dứt lời, lũ rắn đang ẩn nấp trong góc tối đều bò ra, thân rắn đứng thẳng lên làm ra tư thế tấn công. Cùng lúc đó, đủ loại yêu tinh, xà yêu, chuột yêu, hồ ly tinh… đều ùa ra khắp tứ phía. Đủ các loài với muôn hình vạn trạng, có con ló đầu ra khỏi nước, có con đang nhảy từ trên nóc nhà xuống, có con lại chui ra dưới vạt váy của các cô nương, trên người chúng ướt đẫm mồ hôi.
Chúng nó nhanh chóng lấp đầy toàn bộ không gian trống trải, đám đông còn ồn ào náo nhiệt lúc đầu cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, ai nấy vội vàng tản ra để chạy trốn đến nơi an toàn. Tuy nhiên, vẫn có một số người xui xẻo khi đang chạy trốn thì tình cờ gặp phải mấy con yêu tinh thích giết chóc, bọn họ còn chưa kịp tránh đi thì đã biến thành vong hồn dưới móng vuốt của chúng rồi.
Nhìn một đám người bị yêu tinh ăn tươi nuốt sống ngay trước mắt mình, hai tay Yến Tuyền siết chặt. Nàng dùng sức bóp nát thi hương đã chuẩn bị xong từ trước, sau đó dồn nhiệt trong lòng bàn tay để phát tán hương này đi khắp nơi trong không khí.
Mùi thi hương này sẽ khiến cho lũ yêu tinh phát cuồng, khung cảnh trước mắt lập tức mất kiểm soát, mọi người lao vào chiến đấu với nhau bất kể địch ta. Dường như vu sư đã sớm đoán trước được nàng sẽ sử dụng chiêu này, ông ta vội vàng thi triển thần chú khống chế đám yêu tinh đang điên cuồng chém giết lẫn nhau. Đúng lúc này, Yến Tuyền huýt sáo một tiếng, con quạ đen ẩn mình trong mây đậu giữa trời cao vội vàng lao đầu xuống rải Ma Phí tán đã được chuẩn bị sẵn từ trước xuống.
Trong lúc nhất thời, bên trong kết giới chứa đầy bột phấn Ma Phí tán, chỉ cần có người hô hấp là sẽ hít vào một lượng lớn Ma Phí tán. Bột phấn Ma Phí tán có thể hòa tan trong nước, thế nên dù có nhảy vào nước gột rửa cũng hoàn toàn vô dụng.
Vu sư và những người khác vốn không hề phòng bị trước với chiêu này của Yến Tuyền, chờ tới lúc bọn họ kịp phản ứng lại thì đã vô tình hít vào một lượng lớn Ma Phí tán. Chỉ chốc lát sau, động tác của họ bắt đầu chậm chạp uể oải hơn hẳn, môi và lưỡi là hai nơi đầu tiên bị ảnh hưởng, sau đó tới lượt cơ thể dần tê liệt. Cho dù bọn họ có muôn vàn kiểu biến hóa và đủ các loại phép thần thông quảng lớn cũng không thể thi triển vào lúc này được. Bọn họ chỉ có thể vứt bỏ thân thể, dùng linh hồn để tấn công nhưng như vậy thì cơ thể sẽ trở thành nhược điểm của bọn họ. Chỉ cần Yến Tuyền hủy hoại cơ thể của chúng nó, quá trình tu hành của chúng sẽ khó khăn hơn gấp bội. Hết cách nên chúng chỉ đành đầu hàng trước mới có cơ hội giữ lấy tính mạng.
Vu sư cũng hít phải bột phấn Ma Phí tán, nửa người đã hoàn toàn tê liệt. Ông ta không cam lòng nói: “Ta đã phòng bị trước mọi khả năng có thể xảy ra, còn chiêu mộ nhiều linh hồn tinh quái như vậy đến hỗ trợ mình. Không ngờ ngươi lại tìm cách khác, lợi dụng Ma Phí tán tới phá tan cục diện mà ta đã dày công bố trí từ trước.”
“Việc này còn phải cảm tạ ngươi đấy. Nếu không phải do ngươi một phen mua hết đống xà dược đó, có khi ta cũng sẽ không nghĩ đến việc đi mua Ma Phí tán đâu.”
“Dù có làm sai thì ta cũng đã dự liệu trước kết cục này rồi, ta đã sớm nghe ngóng được sinh thần bát tự của người Tống gia. Chỉ cần ta động môi, những người ngươi để ý ở Tống gia đều sẽ chết bất đắc kỳ tử. Cho dù ta có chết cũng phải kéo theo người mà ngươi quan tâm nhất làm đệm lưng chết cùng mình!
Can Nguyên nói xong cũng không cho Yến Tuyền có cơ hội phản ứng lại, ông ta nhanh chóng thi triển chú ngữ. Yến Tuyền đang muốn bước tới ngăn cản nhưng không ngờ ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó từ trong cơ thể ông ta chợt bùng lên một ngọn lửa, nhanh chóng thiêu cháy cả người ông ta.
“Chết vô đối chứng, nếu kết cục đã định thì cứ coi như ngươi đã đánh bại ta đi, nhưng ngươi cũng không thể đảo ngược tình thế hiện tại nữa…”
Khi Can Nguyên vừa nói dứt câu, toàn bộ cơ thể ông ta đã hóa thành tro bụi trong ngọn lửa rực hồng.
Yến Tuyền bảo con quạ đen kia trông coi đám yêu tinh đang bị tê liệt, sau đó vội vàng đi đến chỗ Huyền Thanh. Nàng thấy số người giấy dùng làm thế thân kia đều đã bị phá hủy, chỉ còn sót lại người giấy thế thân của Diệp di nương vẫn còn nguyên nhờ Huyền Thanh đã sớm dùng chu sa từ máu gà phong bế thất khiếu của người giấy.
“Yên tâm đi, bùa phép mà vu sư thi triển đều bị người giấy đỡ thay cả rồi.”
“Cái này thì sao?” Yến Tuyền chỉ vào thế thân của Diệp di nương hỏi.
“Đột nhiên có một đạo quỷ hồn chui vào trong bụng nàng ta. Ta nhanh chóng dùng chu sa từ máu gà để phong bế nó lại.”
Yến Tuyền nghĩ tới điều gì đó, nàng cong môi cười lớn. Sau đó lại đi qua lay nhẹ người giấy thế thân của Diệp di nương, nàng nói: “Can Nguyên à, hóa ra ngươi vẫn còn lưu lại một chiêu cuối, muốn chơi trò kim thiền thoát xác* thông qua cái bụng Diệp di nương.”
*Kim thiền thoát xác: Một trong 36 kế trong binh pháp cổ lớn Trung Quốc, kế này nằm trong phần “Hỗn chiến kế” và đã từng được Gia Cát Lượng sử dụng nhằm để qua mặt Tư Mã Ý. Bản chất của kế này là hành vi đóng giả, tìm kiếm một vỏ bọc khác để thay thế bản thân nhằm dễ dàng đánh lừa đối phương.
Giọng nói của Yến Tuyền vừa vang lên, Can Nguyên lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Ông ta sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn toàn tín phục Yến Tuyền. Ông ta lại hỏi Yến Tuyền: “Chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà đã mà ngươi đã gặp phải nhiều chuyện quái lạ tới vậy, sao vẫn có thể bình tĩnh đến thế? Lại còn có thể nhanh chóng phân tích tình hình xem ta sẽ làm gì tiếp theo như vậy nữa? Cuối cùng là nhanh chóng phân tích ra đối sách thích hợp?”
“Thật là trùng hợp, ta vì một số chuyện không hay mà đã ăn Tuyệt Tình thảo. Nhờ dược hiệu của Tuyệt Tình thảo áp chế, nếu không thì dù ta muốn cũng khó lòng giữ bình tĩnh được.”
Lúc này Yến Tuyền mới thấy mình có chút may mắn vì đã bị Tống Thanh Dương ép ăn Tuyệt Tình thảo, có thể đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng mình. Nếu không, khi không phải đối mặt với nhiều rắn tới vậy, cho dù có lũ chim ưng ở bên bảo vệ thì nàng cũng không dám tiến vào Giáo Phường ty. Lại càng đừng nói đến chuyện trong loại tình huống này, nàng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại và suy xét về mối quan hệ giữa Diệp di nương và Giáo Phường ty.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đều là sự sắp đặt hoàn hảo nhất.

Bình luận

Để lại bình luận