Chương 272

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 272

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Can Nguyên bĩu môi: “Cho dù ngươi có bắt được ta thì Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều đã chết. Đại hoàng tử nắm giữ quân quyền, có thể hiệu lệnh tam quân, chuyện hắn ta đăng cơ như ván đã đóng thuyền. Một kẻ có mẫu thân hoang dâm vô độ, dám giết đệ đệ ruột rồi bức vua thoái vị để lên ngôi Hoàng đế. Dù có kế vị được thì người trong thiên hạ cũng không tin phục hắn ta, các vị thần phật trên trời cũng sẽ không phù hộ, đất nước diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Hoá ra ngươi tốn công bày ra trăm phương ngàn kế là vì muốn đổi lấy nỗi oán giận của người trong thiên hạ, nhằm đạt được mục đích hủy diệt đất nước.”
“Vốn dĩ chưa cần ta can thiệp thì tên Hoàng đế kia của ngươi cũng đã bắt đầu tự tìm đường chết rồi. Hắn ta dễ dàng tin tưởng Tiêu Cửu Uyên, lại tôn sùng Mật Tông song tu, lãng phí tiền bạc xây dựng chùa Thiên Chiếu. Nếu thời gian trôi qua lâu, tiếng oán thán của các bá tánh sẽ vang dội khắp nơi. Chỉ tiếc là ngươi và Tống Thanh Dương trở về quá nhanh, kịp thời ngăn cản bọn họ.”
Lúc này, Can Nguyên và Yến Tuyền đều không sợ để lộ nội tình ẩn sau rèm cho người còn lại nghe nữa, đơn giản là họ chỉ thẳng thắn nói ra hết sự thật. Can Nguyên thật sự rất muốn biết sau đó Yến Tuyền sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào.
Chuyện này kỳ thực rất dễ giải quyết, chỉ cần tìm người ngang hàng với Đại hoàng tử trong việc cạnh tranh địa vị, mặt khác lại mượn sức từ những văn thần võ tướng rồi tranh đấu với hắn ta là được. Tuy nhiên, những hoàng tử có thể cạnh tranh với hắn ta đều đã chết, những hoàng tử vẫn còn quá nhỏ thì thế lực từ nhà ngoại thích lại chưa đủ mạnh để đứng ra chống lưng giúp họ. Ngoài ra, những thân vương khác có đủ tư cách lại đang sống trong khu đất phong của riêng mình, trong lúc nhất thời cũng khó lòng trở về ngay được. Nhìn chung trong cả triều lớn này, thật sự là không có khả năng tìm được một ứng viên thích hợp.
Đặc biệt là nhìn cái cách Can Nguyên thư thả nằm xem kịch này, Yến Tuyền không khỏi băn khoăn không biết liệu Can Nguyên còn lưu lại hậu chiêu sau chót nào nữa hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Yến Tuyền quyết định thả hồn phách của Hoàng đế ra trước. Sau đó, nàng dùng sáo quỷ triệu hồi hồn phách của tất cả các vị Đế vương trong triều lớn này ra, yêu cầu bọn họ cùng nhau thương lượng biện pháp đối phó.
Mỗi người trong số họ đều đã làm Hoàng đế cả đời, có lẽ họ sẽ biết phải làm gì trong tình huống này rõ hơn nàng nhỉ?
Can Nguyên đã hoàn toàn chết lặng trước thủ đoạn của Yến Tuyền: “Cách ngươi hành sự thật đúng là tùy ý khó lường, khiến người ta không tài nào lường trước được.”
“Ngươi quá xảo quyệt, nếu không hành sự khác thường chỉ sợ ngươi còn lưu lại hậu chiêu. Ngươi có thể hiểu thấu được suy nghĩ của ta, nhưng chắc chắn không hiểu được suy nghĩ của nhiều người tới vậy.”
Sau khi vài vị Hoàng đế cẩn thận thương thảo lại với nhau đã nghĩ ra được kế sách. Ấn theo tổ chế, khi Hoàng đế băng hà thì phải đợi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được phép hạ táng. Hôm qua Tiêu Cửu Chí đã xé rách mặt ngay trước mặt tất cả bá quan văn võ trong triều, chắn chắn hắn ta sẽ muốn đăng cơ ngay cả khi kỳ quốc tang vẫn chưa kết thúc. Thế nên, rất có khả năng hắn ta sẽ vội vàng đem di thể của Hoàng đế đi hạ táng vào đúng ngày thất đầu của ông ấy.
Chờ tới khi hắn ta mang người rời khỏi Kinh thành đi đưa tang, Yến Tuyền có thể mang theo binh mã xâm nhập vào cung, đẩy Lục hoàng tử lên kế vị.
“Binh mã ở đâu ra? Nếu ta nhớ không lầm thì Lục hoàng tử mới mười tuổi thôi.”
“Hiện tại, phần lớn binh lính của Ngũ Quân Doanh đang đóng quân trong Kinh thành đều là người do Tống Thanh Dương mang đến. Nếu ngươi dựa vào tên tuổi và lệnh bài trong tay hắn, nhất định có thể điều động được bọn họ. Lục hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là người thông minh lanh lợi, cần mẫn hiếu học, không ngại học hỏi tri thức từ kẻ dưới. Nếu sau này có thể tìm được hiền thần có phẩm hạnh đoan chính làm phụ tá, lập ra chí hướng vững vàng thì sau này nhất định có thể trở thành một vị minh quân tốt.”
Nếu bọn họ đã nghĩ kỹ rồi thì Yến Tuyền cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Nàng dựa theo sự sắp xếp của bọn họ, vào ngày hoàng đế hạ táng đã yêu cầu Lục hoàng tử giả bệnh, sau đó dẫn theo quân binh của Ngũ Quân Doanh giết thẳng vào hoàng cung. Cuối cùng cũng thành công giúp Lục hoàng tử đoạt được ngôi vị Hoàng đế kia, còn vạch trần những việc mà Đại hoàng tử, vu sư và Ô Lan công chúa lén lút làm cùng nhau ra trước bàn dân thiên hạ, thuận tay giúp thanh danh của chính mình và Tống gia trở nên trong sạch.
Thiếu Đế nghe theo sáu vị lớn thần trong nội các phụ tá, dựa trên ý kiến của họ mà quyết định binh quyền vẫn sẽ giao cho Tống Thanh Dương khống chế. Chỉ là hiện tại, Tống Thanh Dương vẫn đang ở bên ngoài sống chết chưa rõ nên Yến Tuyền mới chưa nói cho bọn họ biết về tình hình của Tống Thanh Dương. Nàng định tìm chất môi giới của Hồi Hạ chú về cho Hoa Thái Tuế, sau đó nàng và Huyền Thanh cũng lên đường đi Tây Vực trước.
Trên người một vị lớn nương lắm mồm sống trong Giáo Phường ty có cất giấu một hình nộm chứa đựng lông tóc của Hoa Thái Tuế. Vị lớn nương kia nói, vu sư bảo bà ấy ngày nào cũng phải nhắc đi nhắc lại với hình nộm kia rằng Hoàng thượng là kẻ ngu ngốc vô tích sự đến mức nào. Nghe bảo chỉ cần làm thế là có thể khơi dậy lòng thù hận của Hoa Thái Tuế với Hoàng thượng và Tiêu Cửu Uyên.
Huyền Thanh giúp Hoa Thái Tuế phá bỏ chú thuật nhưng cuối cùng nó vẫn giết người, trên tay đã nhuốm đầy huyết tinh. Huyền Thanh đề nghị nó tốt nhất là nên rời khỏi trần thế để tập trung tu luyện một thời gian, đợi tới lúc đạo tâm ổn định lại rồi mới nhập hồng trần. Vì vậy Hoa Thái Tuế một mình đi đến nơi Huyền Thanh nhậm chức quan chủ là Vân Dương quan, quyết định tu hành tách biệt với thế gian.
Sau khi tiễn Hoa Thái Tuế đi, Yến Tuyền trở về nhà. Lúc nàng đang suy tính xem nên nói cho dì biết chuyện của Tống Thanh Dương như thế nào thì nghe thấy có người gọi mình. Nàng vô thức ngẩng đầu lên theo bản năng thì trông thấy Tống Thanh Dương đi từ đằng xa tới đang vẫy tay với mình.
Yến Tuyền chớp mắt, tự hỏi liệu mình có bị hoa mắt hay không. Nàng đứng sững sờ tại chỗ một hồi lâu vẫn không thể tin được.
“Sao vậy? Mấy tháng không gặp mà muội đã không nhận ra ta nữa rồi à?”
Tống Thanh Dương bước tới trước mặt nàng, hắn vươn tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Yến Tuyền lập tức duỗi tay ra ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Nàng hậm hực nói: “Huynh sớm không tới muộn cũng không tới, cứ nhè lúc ta giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện mới thèm quay trở lại. Huynh nói thật đi, huynh cố ý làm vậy đúng không?”
“Ta quả thật đã trở về từ lâu, nhưng cũng chỉ về sớm hơn có mấy ngày thôi. Ta thấy muội có thể dễ dàng đối phó với đám người vu sư kia nên mới không lộ diện.”
Được hắn khen, Yến Tuyền cũng có chút đắc ý. Nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Huynh thấy ta xử lý chuyện này thế nào?”
“Muội xử lý rất tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, Yến Tuyền lại vùi đầu vào trong lòng hắn.
Vị quan tân lang đã trở về, hôn lễ đương nhiên phải tiếp tục. Tuy nhiên, vì Hoàng đế vừa mới băng hà cách đây không lâu nên làm hỉ tiệc quá lớn có chút không thích hợp. Vậy nên họ chỉ tổ chức một buổi lễ đơn giản mang tính nghi thức, nhưng lại uổng công Tống mẫu đã sớm vất vả sắp xếp xong mọi thứ từ trước.
Yến Tuyền không quan tâm đến chuyện này lắm, đối với nàng mà nói thì từ “Yến tiểu thư” biến thành “Tống phu nhân” dường như cũng không có gì khác biệt. Nàng vẫn tiếp tục độ người và quỷ như trước, nhưng so với cái danh Tống phu nhân thì nàng vẫn thích người khác gọi mình là Yến tiểu thư hoặc Yến Tuyền hơn. Giờ đây, nàng cũng không cần giả nam trang khi đi ra ngoài nữa mà thoải mái mặc nữ trang và dùng cái danh Yến Tuyền khi hành sự. Không cần biết là đang độ quỷ hay làm gì khác, nàng cũng chẳng hề quan tâm xem người khác thấy thế nào hay nghĩ gì. Nàng sẵn sàng trở thành bia ngắm cũng nguyện làm tấm gương trong mắt những người khác.
Tống Thanh Dương lại đối lập với nàng. Sau khi thành hôn hắn sống ẩn mình hơn, rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong Huyền Môn. Hắn chỉ chuyên tâm làm phụ tá cho Thiếu Đế và hỗ trợ giang sơn xã tắc, mãi cho đến khi Tiểu Hoàng đế thành niên thì lập tức giao lại binh quyền. Sau khi xin từ quan và quay lại sống ẩn dật, hắn mới tiếp tục tu hành với Yến Tuyền.
Tuy nhiên, Tống Thanh Dương chỉ là phàm nhân nên khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Cho dù trong người có tu vi thì cũng không thể thoát khỏi vòng quay sinh tử luân hồi. Khi hắn tóc tai bạc trắng vì đã tuổi già sức yếu thì Yến Tuyền vẫn là dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy như lúc mới thành hôn.
Khi thời khắc cuối cùng đang đến gần, Yến Tuyền nắm chặt bàn tay khô héo già nua của Tống Thanh Dương. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục ngầu của hắn rồi nghiêng đầu hỏi: “Đã qua một đời rồi, giờ đây biểu ca có thể đoạn tuyệt tình ái rồi rời bỏ ta sao?”
Tống Thanh Dương cong môi, dùng hết sức nói: “Kiếp sau ta vẫn mong được trùng phùng bên muội…”
Yến Tuyền mỉm cười, nghiêng người đến trước mặt hắn rồi hôn lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của hắn: “Vậy kiếp sau muội sẽ tiếp tục độ huynh.”
“Ta chờ muội…”
Tống Thanh Dương nói xong lập tức ngừng thở, Yến Tuyền nhìn thấy hồn phách của hắn rời khỏi thân xác. Nàng một đường đưa hắn xuống thẳng địa phủ sau đó lại thành công nhập vào luân hồi rồi mới rời đi.
Mười tháng sau, dưới nhân gian xuất hiện một anh đồng. Yến Tuyền nghe từ xa vọng đến tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, nàng có chút bối rối không biết bây giờ có nên đưa nó đi cùng mình luôn hay không. Nếu bây giờ mang nó đi, nàng cũng không thể giúp nó khôi phục ký ức ở tiền kiếp ngay lập tức. Đương nhiên là nàng muốn chăm sóc và nhìn hắn lớn lên, nhưng nàng lo rằng Tống Thanh Dương không có ký ức sẽ nghiễm nhiên coi nàng trở thành trưởng bối của mình. Đến lúc đó khi hắn khôi phục lại trí nhớ, trong lòng họ cũng sẽ thấy lấn cấn không yên.
Rối rắm suốt cả nửa ngày, Yến Tuyền vẫn quyết định sẽ không đưa hắn đi cùng mình ngay mà chỉ mua một gian phòng ở gần nhà hắn, từ từ chờ hắn lớn lên.

Bình luận

Để lại bình luận