Chương 276

Trần Huyền Hiêu cẩn thận bước tới, trong phòng Dư tiểu thư có rất nhiều người, mỗi người đều nhận được một bộ tứ bảo của thư phòng, còn Dư tiểu thư thì không có ở đó.
Nhân cơ hội này, Trần Huyền Hiêu khẽ gọi Phương Liêm đang đứng gần mình nhất, Phương Liêm thấp thoáng nghe thấy rồi, trong lúc hắn ta nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi thì Dư tiểu thư đã từ trong phòng bước ra.
Thì ra nàng ta đi thay bộ y phục khác.
Vốn Dư tiểu thư đã có nét đẹp tự nhiên sẵn có, giờ đây lại trang điểm thêm một chút nên càng khiến nàng ta trông lộng lẫy hơn. Trong phút chốc khiến mọi người trong phòng đều bị thu hút nhìn sang đó.
Phương Liêm cũng vậy, vừa quay mặt đi đã quên mất việc dường như lúc nãy có người đã gọi mình, giờ đây hắn ta chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Dư tiểu thư đầy quyến rũ kia thôi.
Trần Huyền Hiêu tức đến mức không nói nên lời, ở bên trong Dư tiểu thư đã bắt đầu tạo dáng đầy quyến rũ. Theo Trần Huyền Hiêu, thay vì nói là tạo dáng quyến rũ thì nó giống như tạo dáng gợi tình hơn, thế mà mọi người trong đó đều cực kỳ thích điều này.
Trong quá trình cử động, y phục của Dư tiểu thư trở nên xộc xệch, một góc của chiếc áo yếm lót bên trong đã lộ ra, thế nhưng Dư tiểu thư lại tỏ ra như không hề phát hiện ra vậy mà vẫn tiếp tục tạo ra những kiểu dáng gợi tình khác.
Khe ngực lộ ra khiến tất cả mọi người bất giác hít một hơi thật sâu, liên tục nhìn chằm chằm vào khe ngực đó, ai cũng tỏ ra thèm khát muốn chui vào khe ngực đó.
Dư tiểu thư như biết rõ bọn họ đang nghĩ gì, nàng ta từ từ cởi bỏ chiếc áo yếm đó rồi ôm lấy chiếc đàn tì bà để lộ một bên ngực căng tròn, trắng trẻo rồi nói: “Ai vẽ đẹp thì chỗ này của ta sẽ cho người đó liếm một cái có chịu không?”
Làm sao mà không chịu được chứ? Vừa nghe vậy, tất cả những tên háo sắc có mặt tại đó đều sáng mắt lên, vội vàng cầm lấy tứ bảo của văn phòng rồi bắt đầu ngồi xuống sàn vẽ người đẹp đang ăn mặc hở hang đó, hoàn toàn không quan tâm gì đến việc bên ngoài có ai đó đang gọi bọn họ hay không.
Trần Huyền Hiêu thật sự không còn cách nào khác nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì nhớ tới thầy Chúc đã từng nói rằng yêu tinh thường biến thành mỹ nữ hoặc mỹ nam để tiếp xúc với người khác, dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ, nịnh nọt người khác tự nguyện dâng hiến linh hồn và máu thịt của mình.
Lúc này vẫn còn trong giai đoạn mê hoặc bọn họ, e rằng vẫn còn lâu để có thể dụ dỗ được bọn họ tự nguyện dâng hiến linh hồn và máu thịt của mình, bây giờ tốt nhất là hắn nên nhanh chóng xuống núi tìm người giúp đỡ thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Huyền Hiêu lại lén lút lẻn vào tiền sảnh, nhân lúc chưa ai nhìn thấy thì hắn nhanh chóng mở cửa bỏ chạy.
Hắn lăn lê bò lết đi xuống núi rồi cưỡi ngựa trở về huyện Thanh Thạch với cơ thể dính đầy bùn đất. Lúc này ở huyện Thanh Thạch cũng đang mưa to, trên đường chỉ có lát đát một vài người đi bộ. Trần Huyền Hiêu định đến nha môn cầu cứu phụ thân của Sấu Hầu Nhi. Thế nhưng khi đi hắn đến trước cổng nha môn thì lại cảm thấy không ổn cho lắm. Đối phó với con người thì quan sai còn có ích nhưng đối phó với yêu tinh thì vẫn nên đi tìm Hoa Thái Tuế thì tốt hơn.
Trần Huyền Hiêu quay đầu con ngựa trở về nhà, về tới thì hắn đã tìm thấy Hoa Thái Tuế đang ngủ.
“Hoa Thái Tuế, không ổn rồi, ngươi mau giúp ta.” Tiếng nói của Trần Huyền Hiêu đã đánh thức Hoa Thái Tuế.
“Meo?”
“Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi là yêu.”
Hoa Thái Tuế vốn tưởng rằng bản thân mình che giấu rất tốt nên khi bị hắn vạch trần như vậy nó cũng có chút bất ngờ nên hỏi hắn: “Ngươi biết từ khi nào vậy, meo?”
“Biết đó giờ rồi.”
Trần Huyền Hiêu giải thích ngắn gọn rằng đã từng nhìn thấy nó bái nguyệt, sau đó lại kể về chuyện vừa xảy ra ở núi Ngọc Phong: “Ngươi chắc chắn có cách để cứu bọn họ mà đúng không?”
Hoa Thái Tuế nhìn qua lại, sau đó lắc đầu: “Ta không thể nhưng có người có thể, meo.”
Hoa Thái Tuế duỗi chân ra rồi bảo Trần Huyền Hiêu đặt tay lên đó, sau đó nhẩm trong đầu tên của Yến Tuyền.
Trần Huyền Hiêu nhanh chóng làm theo lời nó nói, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại cái tên Yến Tuyền.
Không hiểu tại sao, cứ liên tục nhẩm như vậy bỗng trong lòng Trần Huyền Hiêu lại có một cảm giác khá quen thuộc, giống như hắn đã từng gọi cái tên này hàng ngàn lần rồi.
Sau khoảng thời gian một nén hương bọn họ cùng nhẩm tên Yến Tuyền như vậy thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, sau đó cửa sổ đã bị đẩy ra.
Trần Huyền Hiêu có linh cảm người vừa tới chính là Yến Tuyền mà Hoa Thái Tuệ nhắc tới, hắn mở to mắt ra thì nhìn thấy một cô nương với vẻ mặt rực rỡ đang nhìn hắn mỉm cười.
Trần Huyền Hiêu không biết nên diễn tả khoảnh khắc bất ngờ này như thế nào, cũng không biết diễn tả vẻ đẹp choáng ngợp của người nữ nhi đang ở trước mặt như thế nào, hắn chỉ biết rằng vào khoảnh khắc đó hắn thậm chí còn quên mất việc phải thở. Nàng còn xinh đẹp hơn con yêu tinh mà vừa nãy hắn đã gặp, khiến hắn hoàn toàn không có sức phản kháng trước vẻ đẹp này.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Y phục trên người đều đã ướt sũng hết rồi cũng không thay đi, cảm lạnh thì biết làm sao?”
Câu nói của Yến Tuyền khiến Trần Huyền Hiêu hoàn hồn lại, hắn vội vàng quay mặt đi, lùi về sau một bước, tránh bàn tay của nàng đang muốn chạm vào cánh tay của hắn.
Yến Tuyền sửng sốt một lát, tay nàng dừng lại giữa không trung, vẻ mặt nàng có chút ngượng ngùng. Nàng chỉ lo quan tâm đến hắn mà lại quên mất bây giờ hắn đã là Trần Huyền Hiêu chứ không phải là Tống Thanh Dương, không phải là biểu ca của nàng và cũng không phải phu quân của nàng nữa.
Vẻ mặt thất vọng của Yến Tuyền khiến Trần Huyền Hiêu cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn bất giác nhìn về phía Hoa Thái Tuế bên cạnh. Hoa Thái Tuế là một yêu tinh thì chắc là vị bằng hữu mà nó tìm đến để giúp đỡ cũng là một yêu tinh rồi? Yến Tuyền, Yến Tuyền, lúc nàng tới quả thực là có tiếng chim hót, có lẽ nàng là một én tinh chăng?
Yêu tinh càng xinh đẹp thì càng độc ác và đáng sợ, e rằng nàng cũng không phải là dạng tốt lành gì nhưng nàng là bằng hữu của Hoa Thái Tuế, cho nên có lẽ vẫn có thể tin tưởng được.
Trần Huyền Hiêu tự mình suy đoán như vậy, sau đó hắn lại kể lại một lần nữa về chuyện vừa xảy ra cho nàng nghe rồi hỏi nàng có thể giúp hắn cứu các đồng môn, bằng hữu hay không?
Yến Tuyền và Hoa Thái Tuế hoàn toàn không biết về những gì mà hắn đang nghĩ, bọn họ chỉ cho rằng là vì hắn không nhớ được chuyện của kiếp trước mà thôi. Yến Tuyền nghe hắn nói xong thì biết được tình thế khá là cấp bách nên cũng không truy cứu nhiều nữa, vội vàng bảo hắn dẫn đường đến núi Ngọc Phong.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, vốn Yến Tuyền định dắt theo hắn bay tới đó nhưng khi nhìn thấy hắn đã leo lên lưng ngựa thì nàng lại không lên tiếng nữa, nàng cũng nhẹ nhàng nhón chân rồi nhảy lên lưng ngựa, ngồi ngay phía trước hắn.
Đột nhiên nàng leo lên ngựa như vậy khiến Trần Huyền Hiêu bị giật mình một cái, trong vô thức hắn định tránh đi nhưng bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, hắn hoàn toàn không thể tránh đi đâu được nên đành nói: “Ừm, Yến cô nương, nam nữ thọ thọ bất thân, hay là chúng ta vẫn nên đi riêng đi.”
Đây là lần đầu tiên Yến Tuyền nghe hắn gọi mình là Yến cô nương, cách gọi vừa xa lạ lại vừa ngây ngô như vậy, khiến nàng cảm thấy rất buồn cười.
“Cứu người quan trọng hơn, sao lại phải lo lắng về những thứ nhỏ nhặt này chứ.”
Nói như vậy cũng không sai nhưng mà… Lúc Trần Huyền Hiêu cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bỗng tim hắn đập thình thịch, dù vậy nhưng hắn cũng không nói gì thêm, vội vàng quay mặt đi rồi phóng ngựa về phía núi Ngọc Phong.
Khi cưỡi ngựa, Trần Huyền Hiêu cố gắng giữ khoảng cách với nàng, cố gắng không để cơ thể đụng chạm vào nàng, dù là cánh tay hay ngực của mình.
Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào thì việc cùng ngồi trên lưng ngựa như vậy thì cùng lắm giữa họ chỉ cách nhau một gang tay và thêm việc không thể cưỡi chậm. Cho nên một khi ngựa chạy nhanh thì cơ thể của bọn họ cũng sẽ xóc nảy lên theo, khó tránh khỏi việc va chạm vào nhau.
Cơ thể mềm mại và thơm tho của thiếu nữ không ngừng va chạm vào người hắn, điều này thực sự khiến người ta khó lòng mà kiềm chế được. Nhất là khi trời còn đang mưa, nước mưa đã thấm ướt hoàn toàn y phục của bọn họ rồi chúng còn bám dính vào cơ thể họ. Khi cả hai cơ thể va chạm vào nhau càng khiến hắn dễ dàng cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể nàng và những đường cong nổi bật của nàng.
Trần Huyền Hiêu cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để không nhìn vào cơ thể nàng nữa, không tập trung vào những nơi va chạm với nàng nữa nhưng cơ thể hắn đã sớm phản bội lại ý chí của chủ. Thanh bảo kiếm chưa từng khai phong giữa hai chân của hắn đang dần dần lộ lưỡi kiếm ra, thọc vào đáy quần đang ướt đẫm của hắn, khiến hình dáng to lớn của nó đã lộ rõ ra ngoài, chĩa thẳng vào eo nàng.
Trần Huyền Hiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ, Yến Tuyền cũng đã cảm nhận được eo mình đang có gì đó chạm vào. Lần sau khi lưng ngựa xóc nảy lần nữa, nàng cố tình ngồi lùi về sau, áp chặt vào người hắn, dùng tấm lưng thẳng tắp của mình để đo kích thước của thanh bảo kiếm đó.
Tuy rằng kiếp này hắn là một thư sinh yếu đuối nhưng vóc dáng và dung mạo của hắn vẫn khá giống với kiếp trước, kích thước của thanh bảo kiếm giữa chân hắn cũng đồ sộ như kiếp trước vậy.
Một thiếu niên chưa từng quan hệ thì làm sao có thể chịu đựng được hành động này của nàng, hắn không kiềm chế được mà rên lên một tiếng. Tiếng rên đó phát ra tuy khẽ nhưng vô cùng gợi tình và ngây ngô. Yến Tuyền nghe vậy thì lén nhếch khóe môi lên, nếu như không phải bọn họ đang vội đi cứu người thì nàng thật sự rất muốn trêu chọc hắn.

Bình luận

Để lại bình luận