Chương 277

Các nha hoàn trong Dư phủ chẳng qua chỉ là yêu tinh đã dùng phép thuật biến từ động vật bình thường mà ra, chúng đều không phải là yêu tinh thực sự. Vì thế, Yến Tuyền dễ dàng biến chúng trở lại hình dạng ban đầu rồi đánh đuổi đi.
Sau đó, nàng đi vào hậu viện thì đã tìm thấy Sấu Hầu Nhi đang bị yêu tinh hút gần hết tinh nguyên.
Sấu Hầu Nhi vốn đã gầy gò giờ đây còn bị hút tinh nguyên như vậy nên trông dáng người lại càng gầy gò hơn, hắn ta hốc hác như một bộ xương vậy. Thế nhưng, cái chỗ giữa hai chân thì vẫn đang dựng đứng lên, lại còn không nỡ rút nó ra khỏi người Dư phu nhân. Dư phu nhân cũng lợi dụng tình thế này mà siết chặt lấy eo của hắn ta, bắt hắn ta làm con tin, đe dọa Yến Tuyền và Trần Huyền Hiêu không được đến gần, nếu không bà ta sẽ giết chết hắn ta.
Lúc này, Sấu Hầu Nhi mới biết mình đã gặp phải yêu tinh nhưng thay vì cảm thấy sợ hãi, hắn ta lại dùng lực ở vùng eo hơn, dập nhanh vào chỗ mịn màng đó của yêu tinh, hắn ta cảm thấy vô cùng hưng phấn và đắm chìm trong cảm giác quan hệ với yêu tinh.
Trần Huyền Hiêu quả thực là bị hành động táo bạo này của hắn ta làm cho kinh ngạc, còn Yến Tuyền đã phiêu bạt giang hồ bấy lâu nay nên nàng không còn lạ lẫm gì cảnh tượng này nữa nên ngay lập tức nàng đã nghĩ ra được biện pháp đối phó. Nàng ngoắc tay ra hiệu cho Trần Huyền Hiêu nghiêng người xuống, áp sát tai về phía nàng, sau đó hỏi nhỏ: “Ngươi có biết sinh thần bát tự của hắn ta không?”
Hơi thở ấm áp của nàng phà vào vành tai, Trần Huyền Hiêu cảm thấy tim mình như vừa bị nàng bóp lấy vậy, tim liên tục đập thình thịch, muốn lùi lại nhưng không thể, muốn dời sự tập trung ở tai mình đi chỗ khác lại không thể. Hắn chỉ còn có thể cố gắng chịu đựng sự rung động trong lòng mà cẩn thận lắng nghe lời nói của Yến Tuyền.
Hắn và Sấu Hầu Nhi đã là đồng môn suốt mười năm rồi nên đương nhiên biết được sinh thần của nhau, tuy nhiên lại không biết được giờ giấc mà hắn ta sinh ra.
“Vậy đủ rồi, hắn ta đang ở ngay trước mặt, không biết giờ giấc cũng không sao.” Yến Tuyền nhận ra Trần Huyền Hiêu đang không thể tập trung, đồng thời cũng nhìn thấy đôi tai đỏ bừng không thể kiềm chế được của hắn, nàng nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh và cố gắng hết sức để giữ khoảng cách của hắn, khiến nàng thực sự không kiềm chế được mà trêu chọc hắn, nên khi nói xong nàng đã cố tình thổi nhẹ vào tai hắn.
Trần Huyền Hiêu ngay lập tức run lên, trong nháy mắt nửa người của hắn đã trở nên tê dại, mặt cũng đỏ bừng lên, vội vàng lùi về phía sau một bước.
Phản ứng của hắn khiến Yến Tuyền cảm thấy rất vui vẻ nhưng hiện tại không phải lúc để tiếp tục trêu chọc hắn, Yến Tuyền không chọc hắn nữa, nhanh chóng giơ tay lên thi triển phép rồi niệm chú.
Khi chú vừa được niệm xong, Sấu Hầu Nhi như vừa uống một viên thuốc bổ lớn vậy, bỗng nhiên hắn ta trở nên vô cùng sung mãn và khỏe mạnh như trâu bò vậy, các cú dập của hắn ta trở nên hung hãn, mãnh liệt hơn nhiều như muốn dập nát cái lỗ nhỏ đó vậy.
Dư phu nhân hét lên đầy đau đớn rồi đá Sấu Hầu Nhi ra khỏi cơ thể mình. Giờ Trần Huyền Hiêu mới phát hiện ra rằng Sấu Hầu Nhi không chỉ trở nên cực kỳ mạnh mẽ mà thanh kiếm giữa hai chân của hắn ta cũng mọc đầy gai nhọn, giống như chỗ đó của con mèo đực vậy. Lúc này, trên thanh kiếm đó đã dính đầy máu, trên những chiếc gai nhọn đó còn dính vài sợi thịt tươi bị cứa ra từ trong cái lỗ của Dư phu nhân.
Ặc… Thảo nào Dư phu nhân lại đau đớn đến mức hét lên như vậy. Trong phút chốc, Trần Huyền Hiêu lại nhớ tới lời thầy Chúc đã nói, quả nhiên không sai, yêu tinh càng xinh đẹp thì càng hung ác, đáng sợ, người bình thường làm sao có thể nghĩ ra chiêu này?
Trần Huyền Hiêu ngầm cảm thấy sợ hãi nhưng hắn lại không biết rằng kiếp trước chính mình đã dạy cách mọc gai này cho Yến Tuyền. Khi đó hắn đã biến thành một con mèo, vồ ngã Yến Tuyền xuống đường rồi dùng thanh kiếm mọc đầy những chiếc gai mềm mại làm nàng vô cùng tê dại và ngứa ngáy, khiến chỗ mềm mịn đó của nàng siết chặt lại. Lần này, Yến Tuyền chỉ là biến những chiếc gai mềm mại đó thành những chiếc gai sắc nhọn mà thôi.
Nhưng sợ hãi thì sợ hãi, Trần Huyền Hiêu vẫn đưa mắt theo sát Yến Tuyền, nhìn nàng từ trong không trung biến ra một thanh bảo kiếm rồi giao chiến với Dư phu nhân, nhìn bộ y phục lúc thì bay bồng bềnh, lúc thì nhanh chóng thu gọn lại của nàng, trông như một con rồng đang bay vậy. Hắn nhìn nàng vung thanh kiếm trong tay vô cùng khéo léo, linh hoạt, lưỡi kiếm vun vút, mạnh mẽ, áp đảo, khiến Dư phu nhân từng bước bị đánh bại.
Hắn cứ thế mà nhìn mãi, từ nỗi sợ hãi dường như giờ đây đã biến thành một cảm xúc khó tả đang trào dâng trong lòng, như có điều gì đó trào ra từ trong thâm tâm vậy.
Tiếng đánh nhau đã thu hút sự chú ý của Dư tiểu thư đang hút dương khí ở bên kia, nàng ta nhanh chóng chạy tới rồi tham gia vào trận chiến. Tuy nhiên, tu vi của nàng ta rõ ràng không bằng được Dư phu nhân, cho dù bọn họ có cùng hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Yến Tuyền. Không bao lâu sau, bọn họ đã bị Yến Tuyền đánh tới mức lộ nguyên hình, hóa ra bọn họ là hai con cá chép lớn.
Hai con cá chép này là yêu tinh đã tu hành trong hồ Tiên Nữ, chúng thường dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ những người lên núi vui chơi, khiến họ sẵn sàng hiến dâng toàn bộ linh hồn và máu thịt của mình cho chúng. Ngày thường chúng chỉ dụ dỗ từng người một, lén lút làm chuyện đó nên không bị ai phát hiện nhưng hôm nay do trời mưa to và nhìn thấy bọn họ là một đám thư sinh ngây ngô, không biết trời cao đất dày, thế là định một hơi xử lý hết cả đám, chỉ không ngờ rằng Trần Huyền Hiêu lại cảnh giác như vậy.
Xử lý xong hai con yêu tinh cá chép thì trời cũng đã khá muộn rồi, cả nhóm vội vàng xuống núi.
Trời vẫn còn đang mưa to, bọn họ ai nấy cũng cưỡi một con ngựa trở về, Yến Tuyền tự mặc định rằng nàng vẫn sẽ cưỡi chung một con ngựa với Trần Huyền Hiêu nhưng ai ngờ rằng Trần Huyền Hiêu lại nhường ngựa cho nàng, còn hắn thì cưỡi chung một con ngựa với người khác.
Yến Tuyền vẫn cảm thấy buồn cười khi hắn tỏ ra xa lạ và khách sáo như vậy nhưng trong lòng nàng lại có chút hụt hẫng, không khôi phục trí nhớ thì hắn sẽ không thích nàng nữa sao?
Trên đường trở về, Yến Tuyền cưỡi ngựa đi phía trước, còn Sấu Hầu Nhi và những người khác ở đằng sau thì đang vui vẻ nói về những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, bọn họ không hề có cảm giác sợ sệt sau khi vừa trải qua kiếp nạn, trong lời nói cũng tỏ ra sự tiếc nuối, chưa đủ sảng khoái. Sau đó tất cả bọn họ đều nhìn về phía Yến Tuyền đang cưỡi ngựa ở phía trước, họ nhỏ tiếng hỏi Trần Huyền Hiêu về lai lịch của Yến Tuyền.
“Nàng ấy xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành như vậy lại còn lợi hại đến thế, các ngươi cho rằng nàng ấy có thể là một người phàm sao?” Trần Huyền Hiêu hỏi ngược lại bọn họ.
“Nàng ấy cũng là yêu tinh à?”
Trần Huyền Hiêu không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó nói: “Sức mạnh của nàng ấy mạnh hơn nhiều so với yêu tinh cá chép, hành động cũng tàn nhẫn hơn yêu tinh cá chép, chắc chắn nàng ấy không phải là dạng tốt lành gì. Hôm nay, nàng ấy chịu cứu chúng ta chẳng qua chỉ là nể mặt Hoa Thái Tuế thôi, sau này không có gì đảm bảo rằng nàng ấy sẽ không làm hại chúng ta, vì vậy tốt nhất là nên tránh xa nàng ấy ra, dù sao thì người và yêu vốn không đội trời chung, không phải sao…”
Trần Huyền Hiêu cảnh cáo bọn họ, đồng thời cũng đang cảnh cáo chính mình, người và yêu vốn không đội trời chung, tốt nhất nên tránh xa nàng ra, đừng vì sự cứu giúp của ngày hôm nay mà dễ dàng tin rằng nàng là một yêu tinh tốt.
Yến Tuyền không hề hay biết những gì mà Trần Huyền Hiêu đang nghĩ, nàng một mình cưỡi ngựa đi phía trước, đang cân nhắc có nên ở lại hay không. Ban đầu nàng định giao mọi việc cho ý trời nhưng ngay khi nghe thấy tiếng gọi của hắn, nàng lại nóng lòng chạy đến. Nhìn dáng vẻ non nớt, ngây ngô của hắn khiến nàng cứ nhịn không được mà trêu trọc hắn nhưng với thái độ xa lạ, khách sáo đó của hắn lại khiến nàng muốn rút lui, dù sao chẳng phải nàng còn phải giúp hắn vượt qua tình kiếp để trở thành thần sao?
Nàng không ngừng suy nghĩ thì bất giác đã trở về huyện Thanh Thạch rồi, Yến Tuyền trả ngựa lại cho Trần Huyền Hiêu, sau đó cáo từ rời đi.
Trần Huyền Hiêu nhìn theo hình bóng của nàng biến mất trong làn mưa, trong lòng hắn bỗng hiện lên một chút không nỡ nhưng hắn không đuổi theo nàng mà trở về nhà cùng với những người khác.
Cuối cùng, Yến Tuyền quyết định ở lại vài ngày, dù sao trước đó nàng cũng đã mua nhà ở đây, ở lại mấy ngày cũng không sao.
Đêm đó, sau khi Trần Huyền Hiêu một mình trở về nhà, Hoa Thái Tuế đã vội vàng hỏi hắn: “Meo~ Yến Tuyền đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi? Meo?” Hoa Thái Tuế đột nhiên tăng âm lượng lên: “Sao ngươi lại có thể để nàng ấy đi chứ?”
“Nàng ấy muốn đi thì sao ta có thể ngăn lại được chứ?”
Hoa Thái Tuế còn tưởng rằng Yến Tuyền vẫn đang cố chấp với việc để mặc cho ý trời nên trong lòng nó tràn ngập sự bực tức.
Trần Huyền Hiêu vốn định hỏi thăm Hoa Thái Tuế về chuyện yêu tinh nhưng nhìn thấy nó tức giận như vậy nên đành phải tạm thời im lặng, đi tắm rồi thay bộ y phục khác trước.
Buổi tối, Trần Huyền Hiêu trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, hình bóng của Yến Tuyền tràn ngập trong đầu hắn. Hắn nhớ lại cảnh cưỡi ngựa cùng nàng, cảnh bị nàng thổi vào tai, trong lúc nghĩ mãi thì thanh kiếm giữ chân hắn lại không nghe lời mà dựng đứng lên, cứng đến mức khiến hắn cảm thấy đau nhói.
“Yêu tinh đúng là yêu tinh, thật có tài quyến rũ người khác. Chỉ với một buổi chiều như vậy mà đã khiến ta như bị tẩu hỏa nhập ma rồi vậy.” Trần Huyền Hiêu nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, tỏ ra bực tức với cậu em không nghe lời ở giữa chân mình.
Nhưng mà suy nghĩ lại, rõ ràng Dư phu nhân và Dư tiểu thư đó cũng rất xinh đẹp và hắn cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ tạo dáng quyến rũ người khác nhưng bọn họ lại hoàn toàn không lọt vào mắt của hắn và hắn cũng hoàn toàn không hề có chút suy nghĩ bẩn thỉu nào như vậy với bọn họ.

Bình luận

Để lại bình luận