Chương 278

Trần Huyền Hiêu suy nghĩ miên man khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ được, trong giấc mơ cũng chỉ toàn bóng dáng của Yến Tuyền, lúc thì mơ thấy nàng biến thành Dư phu nhân, còn hắn thì biến thành Sấu Hầu Nhi đọc thơ dâm dục trước mặt nàng, lúc thì lại mơ thấy được cưỡi ngựa với nàng, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, côn thịt liên tục đưa đẩy mạnh mẽ trong cơ thể nàng.
Đến khi tỉnh ngủ, đũng quần đã ẩm ướt, không nghi ngờ gì nữa, hắn bị mộng tinh.
Trần Huyền Hiêu chống tay lên trán, giặt sạch quần bị bẩn, sau đó mặc xiêm y nghiêm chỉnh, lúc cầm sách vở lên định ra ngoài, Hoa Thái Tuế đẩy cửa đi vào trong, trong miệng nó còn ngậm một bao giấy dầu.
Trần Huyền Hiêu biết nó lại đến thiện đường gần đấy, hắn nói: “Ngươi thích ăn bánh bao thì để ta bảo phòng bếp làm cho ngươi, đừng có ngày nào cũng đến thiện đường của người ta xin ăn nữa.”
Hoa Thái Tuế nhảy lên bàn, nhả bao giấy dầu ra, bên trong là hai cái bánh bao vỏ mỏng nhân thịt nhiều: “Đấy có phải là thiện đường của người khác đâu, đó là thiện đường của Yến Tuyền, ta giúp nàng ấy trông nơi đấy, ăn mấy cái bánh bao thịt thì có sao đâu.”
Trần Huyền Hiêu sửng sốt, giống như đang nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn vội vàng hỏi lại: “Ngươi nói đấy là thiện đường của Yến Tuyền?”
“Đúng rồi, nàng ấy mua căn nhà kia, nhưng ở đấy chưa đầy hai năm đã quyết định đi vân du tứ phương, nàng ấy nghĩ đi rồi thì nhà sẽ để không nên đã quyết đoán thuê hai người về mở một gian thiện đường, bình thường ta đến đấy giúp đỡ chuẩn bị. Hôm qua ngươi còn nói nàng ấy đi rồi, làm ta tưởng nàng ấy lại đi vân du tứ phương, kết quả là chỉ về lại thiện đường, uổng công ta tức giận một hồi.” Hoa Thái Tuế vừa nói vừa đẩy bao giấy dầu đến trước mặt hắn: “Bánh bao thịt hôm nay là do chính tay Yến Tuyền làm đấy, ta cố ý lấy hai cái về cho ngươi ăn thử, ngươi ăn không?’
“Khụ…” Trần Huyền Hiêu ho khan một tiếng, đưa tay ra cầm lấy một cái bánh bao thịt cắn một miếng, trong lòng lại thấy vui mừng khôn xiết. Nàng mở thiện đường với Hoa Thái Tuế, vậy có nghĩa là dù nàng có xinh đẹp nhưng lại không phải yêu quái xấu xa, sẽ không hại người, thế thì không cần phải cố ý giữ khoảng cách với nàng nữa, có thể làm bằng hữu với nàng như Hoa Thái Tuế.
Nghĩ đến việc có thể thân thiết với nàng, khoé miệng Trần Huyền Hiêu không nhịn được hơi cong cong, Hoa Thái Tuế ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả biểu cảm của hắn cũng không khỏi cười thầm, nhìn bộ dạng này của hắn là biết mầm mống tình yêu trong trái tim si tình của hắn lại nảy mầm, chắc chắn lần này Yến Tuyền không đi được nữa.
Sau lần gặp mặt ở thiện đường, Hoa Thái Thuế biết bây giờ Yến Tuyền đang cực kỳ có hứng thú với Trần Huyền Hiêu ngây ngô non nớt, nó cũng không vạch trần mà chỉ nói: “Yến Tuyền đã đi xa được mười năm, có lẽ lần này nàng ấy sẽ ở lại huyện Thanh Thạch dăm ba bữa rồi lại đi.”
“Chỉ ở dăm ba bữa thôi sao?” Nụ cười trên mặt Trần Huyền Hiêu cứng đờ.
“Không thế thì sao nữa, nếu ngươi có việc muốn tìm nàng ấy thì tốt nhất nên sang đấy sớm đi, nếu sang muộn có khi nàng ấy lại đi mất đấy, không biết phải mất bao lâu nữa nàng ấy mới về lại.”
Không biết sao, vừa nghe thấy Yến Tuyền sẽ đi lâu như thế, trong lòng Trần Huyền Hiêu lại thấy luống cuống, đến thư viện nhìn sách vở mà cũng chẳng thể nào tĩnh tâm nổi, người bên cạnh đang bàn tán chuyện xảy ra trên núi Ngọc Phong ngày hôm qua mà hắn cũng chẳng muốn tham gia, trong tâm trí hắn chỉ toàn là Yến Tuyền.
Trần Huyền Hiêu nghĩ, hôm nay sau khi tan học nhất định phải đến thiện đường một chuyến, đi tìm Yến Tuyền… Ừm… Nói chuyện, sau đó, sau đó kết bạn với nàng… Ừm, kết bạn, làm bạn tốt giống như Hoa Thái Tuế.
Trần Huyền Hiêu suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy Sấu Hầu Nhi gọi Yến Tuyền, hắn lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Yến Tuyền cầm một cái ô ngư hí hà diệp, xinh xắn đứng ngoài cửa.
Trần Huyền Hiêu đứng phắt dậy, nhưng mấy người Sấu Hầu Nhi nhanh chân hơn hắn, vây quanh nàng trước hắn một bước.
Mọi người xôn xao hỏi sao đột nhiên Yến Tuyền lại đến đây?
Yến Tuyền lấy ra một cái hầu bao, bên trong là bùa hộ mệnh được gấp sẵn: “Hôm qua các ngươi bị yêu quái hút tinh nguyên, bị hao tổn rất nhiều nguyên khí, mang theo bùa hộ mệnh để tránh gặp phải thứ dơ bẩn khác trong lúc đang suy yếu.”
Yến Tuyền vừa giải thích vừa chia bùa hộ mệnh cho bọn họ, cũng không chào hỏi Trần Huyền Hiêu, Trần Huyền Hiêu tha thiết mong chờ nhìn nàng, trong lòng nghĩ chờ một lúc nữa nàng đưa bùa hộ mệnh cho hắn thì hắn phải nói gì mới được.
Trần Huyền Hiêu nhẩm một lượt tất cả những câu có thể nói trong đầu, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ đến, số bùa hộ mệnh này không hề có phần của hắn.
Thấy Yến Tuyền xoay người định rời đi, Trần Huyền Hiêu không buồn suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng hỏi: “Yến cô nương, của ta đâu?”
Yến Tuyền ngoái đầu nhìn về phía hắn, kỳ quái nói: “Ngươi có bị yêu quái hút dương khí đâu, lấy bùa hộ mệnh làm gì.”
Đúng rồi.
“Ta… Lo trước khỏi hoạ, không được sao.” Trần Huyền Hiêu cật lực bổ sung.
Yến Tuyền chớp mắt: “Vậy để ta vẽ một cái cho ngươi luôn.”
Yến Tuyền bảo hắn chìa lòng bàn tay ra, sau đó dùng ngón tay quẹt một ít son môi trên môi, vẽ một lá bùa trừ tà tránh sát trong lòng bàn tay cho hắn.
Ánh mắt Trần Huyền Hiêu vô thức nhìn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng theo tay nàng, quên mất phải nhìn sang chỗ khác. Lòng bàn tay của hắn ngưa ngứa vì bị ngón tay của nàng quẹt qua, trong lòng hắn cũng thấy ngứa ngáy, ngứa đến nỗi hắn rất muốn bắt lấy tay nàng, sau đó, sau đó hôn lên môi nàng, ăn sạch son môi trên đôi môi thơm ngọt của nàng…
“Yến cô nương, chúng ta cũng muốn bùa vẽ bằng son môi của ngươi.” Những người khác thấy vậy thì ồn ào nhốn nháo cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Huyền Hiêu, trong lòng hắn không khỏi thầm mắng mình là thứ khốn nạn, không ngờ mình lại có suy nghĩ xấu xa như vậy với nàng.
Yến Tuyền không chú ý đến đám người đang ồn ào, nàng nói với Trần Huyền Hiêu chỉ cần giữ phù chú trên tay một canh giờ là sẽ có tác dụng vĩnh viễn, rồi xoay người rời đi.
Nàng vừa rời đi, những người khác đều muốn xem bùa trong lòng bàn tay Trần Huyền Hiêu, Trần Huyền Hiêu không cho, mọi người cười hắn: “Hôm qua ngươi còn nói cái gì mà nhân yêu thù đồ, bảo bọn ta tránh xa nàng ra, hoá ra là ngươi sợ bọn ta tranh giành với ngươi à, ngươi thích người ta thì cứ nói thẳng, chẳng nhẽ huynh đệ chúng ta còn cướp mất của ngươi à.”
“Tránh ra, nói linh tinh gì thế, nhân yêu thù đồ không phải là nói đùa đâu, dù nàng có là yêu quái tốt thì cũng không thể coi nàng như con người được.”
Ngoài miệng Trần Huyền Hiêu nói vậy, bàn tay lại siết chặt, có nói thế nào cũng không muốn cho bọn họ xem, đến lúc quay người đi, hắn lại không nhịn được ngửi ngửi cảm nhận mùi hương thơm ngọt còn sót lại của son môi, mừng thầm trong lòng.
Sau khi tan học, Trần Huyền Hiêu muốn đến thiện đường, nhưng lại không biết nên lấy lý do là gì, cuối cùng suy đi nghĩ lại hắn đến tiệm sách, đọc hết tất cả thoại bản về thư sinh gặp phải yêu quái trong tiệm sách.
Kết thúc trong sách có cái tốt có cái xấu, hắn đọc mà lúc thì vui vẻ lúc lại đau lòng, đến lúc hắn đọc xong đi ra trong lòng vẫn không tìm được câu trả lời, cuối cùng hắn chỉ có thể đi bộ về nhà dưới ánh trăng, ngồi trong thư phòng viết “nhân yêu thù đồ” suốt cả đêm.
Nghe thấy tiếng gà gáy, Trần Huyền Hiêu hạ quyết tâm sau khi trời hửng sáng hắn sẽ không tự khiến mình buồn phiền vì chuyện này nữa. Nhưng vừa mở cửa ra, Hoa Thái Tuế hỏi hắn có muốn đến thiện đường ăn bánh bao thịt không, hắn lập tức vứt hết “nhân yêu thù đồ” đầy trong phòng ra sau đầu, tung ta tung tăng đi theo Hoa Thái Tuế đến thiện đường.
Đến khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Yến Tuyền, trái tim mãi không tìm được đáp án của Trần Huyền Hiêu đột nhiên trở nên bình tĩnh, giờ phút này, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, từ khoảnh khắc hắn mở mắt ra nhìn thấy nàng, hắn đã chìm đắm trong đôi mắt biết cười của nàng, bị nàng bắt chặt. Dù nàng là người hay là yêu thì hắn vẫn muốn làm bạn với nàng, dù nàng muốn ăn linh hồn hay máu thịt của hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện, không oán trách không hối hận.
“Sao ngươi nhìn như thức trắng đêm thế?” Yến Tuyền hỏi hắn.
“Ta…”
“Hắn ta viết cái này suốt cả đêm đấy.” Hoa Thái Tuế ngắt lời Trần Huyền Hiêu, không biết nó lấy đi một tờ “nhân yêu thù đồ” hắn viết từ lúc nào.
Yến Tuyền cầm lấy đọc, sau đó quay đầu hỏi Trần Huyền Hiêu: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là yêu à?”
Trần Huyền Hiêu sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?”
Yến Tuyền cười, hỏi lại hắn: “Nếu ngươi cảm thấy ta là yêu, cảm thấy nhân yêu thù đồ, vậy ngươi còn đi theo Hoa Thái Tuế đến thiện đường làm gì?”
“Cảm thấy là một chuyện, không khống chế được bản thân lại là một chuyện khác, rõ ràng biết ngươi là yêu, rõ ràng biết nhân yêu thù đồ, nhưng ta vẫn không nhịn được muốn đến thiện đường, muốn được gặp ngươi, ta cũng không biết bản thân bị sao nữa, có lẽ ta là một tên háo sắc đến liều mạng như vậy đấy.” Trần Huyền Hiêu thẳng thắn thành khẩn, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình.
Yến Tuyền nghe thấy vậy thì ngoắc tay với hắn, ra hiệu cho hắn ghé tai đến gần.
Trần Huyền Hiêu lập tức nhớ đến hôm đó khi nàng thổi khí vào tai hắn, vành tai không biết cố gắng đỏ ửng, nhưng hắn vẫn ghé tai đến gần.
“Dáng vẻ thổ lộ chân tình, ngỏ lòng của ngươi khiến ta muốn ăn ngươi lắm đấy.”
Nói xong, Yến Tuyền đưa tay kéo đai lưng của hắn, kéo hắn về phía hậu viện.
Mới đầu Trần Huyền Hiêu nghe còn tưởng Yến Tuyền muốn ăn linh hồn và máu thịt của hắn, trong lòng thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn không phản kháng, hắn bị nàng kéo vào trong phòng như sắp chết, không ngờ vừa mới bước vào cửa phòng, Yến Tuyền đã hôn lên môi hắn.

Bình luận

Để lại bình luận