Chương 98

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 98

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chươռg 98 Ngồi lên đùi anh
“Của chúng ta.” Triệu Tranh kéo cô lên lầu hai, sau đó lấy chìa khóa mở gian phòng phía trên ra.
Vừa bước vào phòng, một trận gió ấm áp đã thổi tới, xua hết khi lạnh xung quanh người cô đi.
Trong phòng này có đốt than củi, cả phòng đều nóng hầm hập.
Lâm Thanh Thanh còn tưởng là Triệu Tranh đang lừa cô “Anh thuê của ai à? Sao anh lại thuê một chỗ xa thế làm gì? Cứ thuê tạm một nơi gần trường là được rồi mà.” Cô nghĩ rằng Triệu Tranh muốn sống ở đây một thời gian, đợi cô nghỉ lễ thì sẽ cùng cô ấy về nhà.
Triệu Tranh dùng nước sôi pha cho cô một tách trà, và bảo cô cầm nó để ủ tay cho ấm “Tòa báo nơi em sẽ làm việc nằm ở đầu con hẻm này, nếu đi bộ từ nhà qua tòa soạn thì chỉ mất ba phút thôi.”
“Em còn chưa bắt đầu thực tập mà anh đã thuê nhà luôn rồi à?”
“Đây thực sự là nhà của chúng ta, là phần thưởng hồi trước, tôi vẫn luôn đẻ không đấy. Chỉ là không ngờ tòa soạn báo nơi em sắp thực tập lại vừa lúc ở ngay đây, thế nên mấy ngày trước tôi mới ngồi xe đến đây, mất vài ngày mới quét dọn sach sẽ chỗ này đấy.”
Lá rụng tɾong sân, hoa trên cầu thang đều do anh thu vén chỉnh lý cả, thậm chí cả cái lò sưởi này cũng là anh mua, nếu không thì đâu có được mới như vậy.
Lâm Thanh Thanh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại mà ngơ ngác hỏi “Nhà anh?”
“Là nhà của chúng ta.” Triệu Tranh sửa lại lời cô.
Ngọn lửa bập bùng lên khiến căn phòng rấtấm áp, Triệu Tranh cảm thấy hơi nóng nên anh cởi áo bông bên ngoài ra, tuỳ tay gác lên giá tre0 quần áo rồi rót cho mình một cốc nước nóng để uống.
“Đây là căn nhà hồi trước anh lập công nên được thưởng sao? Lớn như vậy luôn.” Cô có chút không thể tin nổi, trên dưới hai tầng lầu, sân lại còn lớn như vậy nữa.
“Tôi cũng quên mất, dù sao cũng là hồi trước người ta cấp cho tôi.” Triệu Tranh thản nhiên nói, anh không nhớ rõ năm nào nữa, đều là quá khứ cả rồi.
Nói là cấp cho anh, nhưng anh cũng không để ý lắm, thế nên vẫn luôn để không đó không đụng đến, nếu không phải Thanh Thanh sẽ đến làm việc ở gần đây thì có lẽ anh cũng đã quên luôn chuyện mình có một ngôi nhà như vậy rồi.
Lâm Thanh Thanh chỉ biết Triệu Tranh có vài ngôi nhà, thêm một ít tiền ở cái hộp gỗ nhỏ bên dưới cái rương gỗ lớn tɾong phòng mà anh đã từng lấy ra đưa cho cô nữa. Nhưng lần đó cô không nhìn, cũng không ngờ tới, người mà cô luôn cho rằng là một quân nhân đã xuấtngũ với hai khoản trợ cấp lại lắc mình một cái, biến thành một lớn gia có nhà lầu luôn.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu uống nước, mặt cô bị hơi nóng tɾong phòng hun cho đỏ bừng.
Triệu Tranh đứng dậy cởi khăn quàng cổ cho cô “Nóng lắm không? Hay là cởi luôn áo khoác ra đi?”
“Vâng.” Lâm Thanh Thanh cởi áo khoác, nhớ tới liền hỏi “Anh tới đây thì ở nhà làm sao bây giờ?”
“Không phải Hạo Tử vừa vặn đang đi nghỉ đông à? Nó được nghỉ sớm nên tôi giao lại ba mẹ, nhà cửa cho nó trông nom rồi, em cứ yên tâm.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, hơi yên tâm hơn phần nào “Vậy là tốt rồi, em sợ mấy khóm hồng tɾong sân sẽ chết cóng mất. Anh có bảo Hạo tử lấy gì bọc nó lại không?”
Triệu Tranh đang rót nước thì hơi khựng lại. Anh còn tưởng rằng cô lo lắng cho cha mẹ và em trai ở nhà không ai chăm sóc, không ngờ cô lại đang nghĩ đến mấy khóm hồng anh trồng tɾong sân.
“Hai năm đầu anh trồng nở hoa, nhưng mùa hè vừa qua nó đã nở một lần rồi mà, thực sự rấtđẹp, đỏ tươi rực rỡ. Hơn nữa, mấy luống hoa đó anh trồng cho em cũng gần được bốn năm rồi, em không đành lòng để nó chết cóng…”
Mấy năm trước đều là Triệu Tranh ở nhà chăm sóc vườn tược, mỗi lần cô về nhà ăn Tết đều nhìn thấy mấy luống hồng đó được anh bọc lại rấtcẩn thận, đề phòng mùa đông lạnh giá.
“Yên tâm đi, tôi bọc nó kĩ rồi mới tới đây.” Triệu Tranh ngồi ở trên ghế, vỗ vỗ đùi “Lại đây.”
Lâm Thanh Thanh đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.

Bình luận

Để lại bình luận