Chương 108

Chươռg 108 Kết cục
Mùa đông đang đến gần, chớp mắt đã đến những ngày cuối năm. Từ đầu tháng chạp, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị sắm tết, mua câu đối xuân và đèn lồng đỏ rồi.
Triệu Tranh gom mua đủ tất cả những thứ tốt nhất rồi mang chúng về nhà. Khuôn viên nhà anh rấtlớn, nếu trang trí từng cánh cửa thì sẽ tốn rấtnhiều tiền, nhưng nói cho cùng Tết Nguyên Đán cũng chỉ là để vui vẻ, quây quần mà thôi.
Khoảng thời gian cần tết Lâm Thanh Thanh đều ở nơi làm việc, mọi thứ tɾong nhà đều do một tay Triệu Tranh lo liệu cả, mỗi ngày cô về nhà đều sẽ thấy có thêm một vài thứ mới sắm.
Hoặc là cây quất, hoặc là đủ loại hoa đẹp, có thật cũng có giả, tóm lại là anh bày trí tɾong nhà rấtấm cúng.
Chẳng mấy chốc mà đã sắp đến Tết Nguyên Đán, Lâm Thanh Thanh cuối cùng cũng được nghỉ. Cuối năm, tờ báo của cô cũng thêm rấtnhiều trang báo để phản ánh không khí đón Tết năm này, lại thêm không ít trang báo tổng kết tình hình năm qua, khiến cô lu bu bận rộn đến rã rời.
Thế nên được nghỉ một cái là mỗi ngày cô đều ngủ nướng tɾong phòng. Triệu Tranh cũng không gọi cô dậy, nấu cơm xong thì đưa cơm vào tɾong phòng, cũng để cả ấm trà nữa, đồ nguội thì lại hâm nóng rồi mang cho cô.
Ngay cả Lâm Hạo nhìn thấy cũng phải cười nhạo hai câu, bảo cô là đầy đủ ͼhân tay mà sống chẳng khác gì người bán thân bất toại.
Lâm Thanh Thanh cũng không buồn để ý đến cậụ Em trai cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác được người khác chiều chuộng đâu, chỉ có thể chờ sau này cậu cưới vợ về rồi chiều chuộng vợ mình thôi.
Đó là một ngày rấtlạnh, tuyết rơi cả một ngày trời, mãi đến tối mới hơi tạnh một chút, nơi nơi đều bị bao trùm tɾong tuyết.
Lâm Thanh Thanh lại lên cơn lười biếng, còn sớm mà đã bò lên giường, cuộn tròn tɾong chăn.
Bếp lò đã được Triệu Tranh chất đầy than củi, không khí tɾong phòng ấm áp hơn bên ngoài nhiềụ
Đột nhiên, cô nghe thấy Triệu Tranh từ dưới lầu gọi cô “Thanh Thanh, mau ra ngoài xem pháo hoa.”
Pháo hoa? Cô thí¢h xem pháo hoa nhất
Lâm Thanh Thanh đứng dậy rời giường, cô mặc thêm một chiếc áo bông bên ngoài rồi mới mở cửa phòng, đứng ở hành lang bên ngoài, dưới nền tuyết trắng tinh, một đóa hoa thật lớn bằng pháo hoa đủ mọi màu sắc rực rỡ nở rộ trên bầu trời.
Pháo hoa lộng lẫy phản chiếu tɾong mắt cô, từ từ nổ tung rồi dần dần tan biến. Ngay sau đó lại có thêm một chùm pháo hoa khác được bắn lên rồi lại nổ bung ra, hết đợt này đến đợt khác thi nhau nở rộ.
Đẹp không sao tả xiết.
Lâm Thanh Thanh chăm chú ngắm nhìn quang cảnh trước mặt mà không nhận ra là Triệu Tranh đã đi lên tầng hai. Anh đứng sau lưng cô, vòng tay qua người để cô rúc vào lòng anh “Thấy đẹp không?”
“Đẹp, pháo hoa đẹp thật đấy.” Lâm Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn anh “Còn chưa đến tết, sao lại mua pháo hoa làm gì?”
“Mua trước hai cái về dùng thử, xem em thí¢h cái nào thì đến tết lại mua cái đó chơi.”
Lâm Thanh Thanh cười nói “Em thí¢h tất, anh có mua tất không?”
“Mua chứ, em thí¢h thì mua hết.” Anh cưng chiều cô, đến giờ vẫn chưa thấy hạn cuối.
Chỉ là vài ba cây pháo hoa thôi mà, cũng chỉ mấy ngày Tết Nguyên Đán mới được đốt, dĩ nhiên là cô muốn chơi bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu rồi
Chỉ cần cô vui, anh sẵn sàng đốt pháo cả ngày.
Lâm Thanh Thanh nghe anh nói thì càng rúc sâu vào lòng anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tình yêu của anh dành cho cô là điều mà ngay từ đầu cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ nó đã trở thành chuyện thường ngày, và bản thân cô cũng đã quen với điều đó luôn rồi.
Cô thực sự sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa cô, mà cô thì chẳng thể làm gì để níu kéo được cả.
Tuy nhiên, cảm giác an toàn mà anh mang lại khiến cô chưa bao giờ phải lo lắng rằng anh sẽ bỏ mặc cô cả.
Lâm Thanh Thanh nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời mà nghĩ, một cuộc sống hạnh phúc như thế nào mà cô còn cả đời để tận hưởng, thật tốt…
Hoàn chính văn

Bình luận

Để lại bình luận