Chương 128

:
Giang Ngộ cũng không chê bai, dù sao con gái anh thích bám lấy anh mà, cứ như vậy ôm cô bé nhỏ và dỗ dành mà cô bé khóc suốt, không biết có phải cô bé biết có cha về chống lưng cho hay không, cô bé tiếp tục khóc vì mẹ không cho ăn phô mai que. Khóc thì thôi miệng còn i i a lảm nhảm như đang nói xấu mẹ cô bé vậy.
Lục Chi thấy cảnh tượng này tức muốn chết, cha và con gái hai người họ thật đầm ấm, giờ ôm nhau, Giang Ngộ vỗ nhẹ vào lưng cô bé và không ngừng dỗ dành.
Giang Ngộ là điển hình của người cưng con gái, nhìn thấy con gái khóc buồn bã thế kia, trong lòng cũng khó chịu, liếc Lục Chi và hỏi: “Sao vậy? Sao con khóc dữ vậy?”
Lục Chi: “Còn có thể là gì nữa, còn không phải là con gái của anh, em ngẫm nghĩ bây giờ con không phải đã được chín tháng sao? Có thể ăn phô mai que nên ngày ngày đòi ăn, hôm nay con đã ăn một miếng rồi lại muốn ăn miếng nữa, ăn nhiều quá cũng không tốt, chỉ được ăn một miếng, con bé cứ nhất định không chịu.”
Giang Ngộ nghe vậy cũng hiểu được, thì ra thèm rồi, nhưng sự thèm muốn này không phải ngày một ngày hai, lúc trong bụng mẹ thì đã thèm rồi.
Giang Chi Chi không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng, nhưng cũng cảm thấy mình thật tức tưởi, vì vậy cô bé thu mình lại trong vòng tay của cha mình, để cho cha mình dỗ dành.
Khóc hu hu, khóc thôi đã đành, còn dùng ngón tay bụ bẫm chỉ Lục Chi, bộ dạng đó rõ ràng là đang nói xấu rằng mẹ không cho con ăn, cô bé còn có lý nữa.
Nhìn thấy Giang Chi Chi như vậy Lục chi cười vì tức, Lục Chi trừng mắt nhìn Giang Ngộ, muốn xem anh sẽ giải quyết như thế nào.
Giang Ngộ vừa đi công tác về, nghe tiếng con khóc mà lòng tan nát, ẵm theo con nói là đi ra ngoài dỗ dành con.
Lục Chi không nghe thấy tiếng khóc của cô bé và cảm thấy yên tĩnh hẳn, cô bé nhà họ, bình thường khá ngoan, rất nghe lời, cũng không làm cho bản thân bẩn thỉu, là đứa bé rất thích sạch sẽ, bình thường đi ra ngoài cũng không khóc không quấy.
Nhưng mà nói đến chuyện ăn uống thì rất hay thèm, con người ta cho ăn còn phải năn nỉ, con nhà họ thì chủ động đòi ăn nên ngày nào cũng phải ăn mấy món ăn vặt này, lần trước ăn được ít kem thì ngày nào cũng nhìn tủ lạnh.
Khi cô bé biết bò, suốt ngày bò đến tủ lạnh, ngồi xổm bên cạnh đó.
Bây giờ đã được gần 9 tháng vẫn chưa biết đi, nhưng cô bé đã biết đứng dậy và đi lại chậm chạp, như một bà già vậy.
Cũng là lập tức đi tới bên cạnh chiếc tủ lạnh muốn mở tủ lạnh lấy kem que, bây giờ thì hay rồi muốn mở tủ lạnh lấy phô mai que, cô đã cho cô bé ăn một miếng mà còn muốn ăn nữa.
Lục Chi bị chọc tức lắm rồi.
Thế là cô mắng thẳng mặt con, bị la mắng vài câu mà cô bé còn không chịu, còn khóc lóc, với vẻ đầy tủi thân, nước mắt chảy đầm đìa, còn đưa tay lên che mặt lại.
Lục Chi nghe thấy tiếng khóc này sợ hàng xóm nghe thấy, tưởng rằng cô đang ngược đãi con nhỏ, đây mới chỉ là không cho ăn mà thôi, không phải là không cho ăn, chỉ là không cho ăn nhiều quá.
Giang Ngộ nói là để anh ấy chăm con, anh dắt con ra ngoài dỗ dành, nửa giờ sau mới trở về.
Lục Chi còn tưởng anh chăm con như thế nào? Cuối cùng khi thấy anh trở về, trên tay bạn nhỏ Giang Chi Chi tuy nhiên cầm phô mai que, anh thật biết dỗ con, dỗ con bằng cách cho con ăn thêm một cái phô mai que.
Lục Chi ngạc nhiên nhìn Giang Ngộ, Giang Ngộ bảo vệ đứa bé và nói: “Anh chỉ cho ăn một cái thôi, ăn thêm cái cũng không sao đâu, anh cảm thấy phô mai que này cũng ngon. Con thích nó, khi anh đi mua đồ các bạn nhỏ đều đang ăn, Giang Chi Chi đã hứa với anh, chỉ ăn thêm cái là được. ”
Giang Chi Chi không nói chuyện, nhưng gật đầu ưm ưm khi cô bé nghe điều này.
Lục Chi: “…”
Lục Chi cảm thấy lấy móc phơi quần áo ra không phải đánh đứa bé, với tình hình hiện tịa thì nên cha đứa bé đúng hơn.
Cô sắp nổi điên mất, cả nhà chiều chuộng cô bé, muốn gì mua nấy, làm như trông nhà chỉ có cô là người duy nhất không chiều chuộng cô bé.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi vẫn còn lo lắng rằng phô mai que sẽ bị lấy đi, vì vậy cô bé đã ăn sạch phần còn lại.
Lục Chi: “…”
Giang Ngộ kinh hãi khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Chi, vội vàng bế cô bé ra phòng khách.
Lục Chi sắp bị cha con họ chọc giận điên cho được, cô chưa từng thấy ai nuông chiều con như vậy.

Buổi tối Lục Chi không muốn nấu cơm nữa, cô sắp tức chết, cũng không biết tại sao lại tức giận như vậy, nói chung là rất tức giận, cảm thấy cha con hai người họ đối đầu với cô.
Giang Ngộ thấy cô tức giận bỏ cả nấu cơm tối.
Giang Ngộ đã đặt mua ít đồ ăn trực tuyến và tự nấu sau khi được giao.
Anh làm bữa tối rồi gọi Lục Chi ăn, vừa rồi cô bé còn bám dính lấy cha, giờ đến giờ ăn, cô bé lại nghĩ đến mẹ.
Trực tiếp bò về phía Lục Chi và nắm lấy chân Lục Chi.
Chỉ vào ngực của Lục Chi, rõ ràng là muốn bú sữa, cô bé sẽ được dứt sữa vào khoảng mười tháng tuổi, và bây giờ vẫn đang bú sữa.
Thấy Lục Chi mặc kệ, cô bé vẫn ôm chân cô chính là muốn bú sữa, nhìn cô với vẻ mặt dễ thương.
Lục Chi dù tức giận nhưng khi thấy bộ dạng đói meo của cô bé, cô ôm cô bé lên cho con bú sữa.
Với vẻ tham ăn thế này, ước tính sau này dứt sữa hẳn cũng khó lắm đây.
Tháng sau, Lục Chi tính cho cô bé dứt sữa từng chút một cho đến dứt hẳn.
Đứa trẻ vui vẻ khi được bú sữa và trực tiếp vùi miệng vào ngực cô và bú, vừa bú cô bé vừa nghịch tóc cô.
Vừa cho bé bú sữa, Lục Chi vừa nhìn Giang Ngộ, có lẽ Giang Ngộ đã biết vừa rồi mình đa làm sai, cho nên bây giờ không dám nói lời nào,lặng lẽ cho cô bới cơm lại múc canh cho cô.
Đứa bé bú xong liền bị anh bế đi, Giang Ngộ để cô ăn cơm.
Nếu không, sao nói cô bé nhà họ tham ăn, vừa bú xong lại muốn ăn cơm tiếp.
Giang Ngộ nấu cháo rau cho cô bé, cô bé ngồi trên ghế ăn, Giang Ngộ đút cho cô bé.
Cô bé cũng ăn một cách ngon lành.
Nhìn chằm chằm vào tủ lạnh khi đang ăn cháo, ánh mắt đó chính là đang muốn ăn miếng phô mai que bên trong tủ lạnh.
Giang Ngộ vội vàng chặn tầm mắt của bạn nhỏ Giang Chi Chi, không được ăn thêm nữa, nếu ăn nữa mà bị mẹ cô bé nhìn thấy chắc lại tức chết.
Khi Giang Ngộ về nhà, Lục Chi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, dù sao thì mọi khi Giang Chi Chi rất tích cực khi cô bé bú sữa, nhưng cô bé ăn cơm đều phải đút hơn nữa cô bé còn xem phim hoạt hình.
Khi Giang Ngộ ở nhà, cô bé ngoan ngoãn mà ăn cháo từng miếng một, đặc biệt thơm ngon.
Sau khi Lục Chi ăn xong liền đưa con đi tắm, Giang Ngộ chà rửa chén đũa, khi cô bé đi ra thì bôi dầu tắm cho con.
Cô bé bị anh chọc cho cười ha ha, Lục Chi đi tắm, Giang Ngộ dạy bé học, gia đình mua rất nhiều sách giáo dục sớm và một số đồ chơi cho giáo dục sớm.
Giáo dục sớm cho trẻ tại nhà hàng ngày, con của họ cũng thông minh và nghe lời.
Khi bé đáng yêu thì cũng thực sự đáng yêu, nhưng khi chọc giận thì cũng giỏi chọc giận.
Sau khi Lục Chi tắm xong đi ra, thấy con đã được dỗ ngủ, Giang Ngộ đặt đứa trẻ vào giường em bé.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, không đành lòng để cô bé phải ngủ một mình trong phòng, nên một chiếc giường em bé nhỏ được kế bên cạnh chiếc giường lớn của hai người họ.
Lục Chi và Giang Ngộ ban đêm vẫn ngủ bên cạnh đứa con đang ngủ của họ, nhưng bây giờ cô bé quay lưng lại với Lục Chi, nhếch cao chiếc mông và đã ngủ rất say.
Giang Ngộ nhìn thấy Lục Chi đã đi ra trong bộ đồ ngủ sau khi tắm xong liền đứng dậy, đến gần Lục Chi, đè cô vào tường, nằm lấy hai tay cô đè lên trên.
Lục Chi bị anh dọa giật nảy mình: “Anh làm gì … buông tay.”
Giang Ngộ còn hôn lên má cô nói: “Em còn tức giận sao? Anh không còn cách nào, anh nhìn thấy Giang Chi Chi khóc lóc thảm thiết như vậy, anh không chịu được.”
Lục Chi: “…”
Lục Chi không còn tức giận nữa, cũng không phải ngày đầu tiên phát hiện ra cha con họ như thế này.
Cha hiền dạy hư con câu này chính là chỉ Giang Ngộ.
Anh đi công tác về, còn chưa tắm rửa, cứ nhớp nháp vậy mà muốn hôn Lục Chi.
Lục Chi né người: “Anh tắm chưa? Còn chưa tắm trên người còn dính đầy bụi bặm.”
Giang Ngộ đẩy cô vào, “Cùng nhau tắm rửa.”
Lục Chi: “Em đã tắm xong.”
Giang Ngộ: “Tắm lần nữa.”
Đứa bé đang ngủ trên giường, đứa bé bây giờ lớn hơn, gây tiếng động bên ngoài, bị cô bé nghe thấy thì không hay cho lắm.
Cách âm trong phòng tắm khá tốt.
Vì vậy Giang Ngộ đóng cửa lại nói đi tắm, nhưng vợ chồng đi tắm với nhau thì thế nào chỉ tắm không, quần áo Lục Chi đã bị cởi ra.
Bàn tay của Giang Ngộ đã sờ lên trên người cô.a

Bình luận

Để lại bình luận