Chương 132

:
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Chi mở to mắt nhìn chằm chằm bộ dạng con gái của chính mình bám dính Giang Ngộ.
Chẳng trách người ta thường nói sinh con gái là sinh ra một tình địch, là người yêu kiếp trước, cho nên bây giờ mới lưu luyến Giang Ngộ như vậy.
Thật sự, đêm nào con đi ngủ cũng phải ôm ba mới ngủ được, chính là không ôm mẹ ngủ, phải ôm ba, ngửi mùi trên người ba mới ngủ được.
Giang Ngộ đặt Giang Chi Chi sang một bên, ôm lấy Lục Chi mà ngủ, kết quả là bạn nhỏ Giang Chi Chi sau khi tỉnh dậy không nhìn thấy ba liền quay sang trở lại vòng tay của ba, ôm ba mà ngủ, nếu không cô bé sẽ khóc, bây giờ thì giỏi rồi nằm ngủ trên người của Giang Ngộ.
Lục Chi tức giận liếc nhìn Giang Ngộ khi nhìn thấy cảnh này.
Giang Ngộ không ngờ con gái bám mình đến vậy, nhìn thấy ánh mắt tức giận của vợ, anh liền giơ tay mình lền để chứng minh mình vô tội.
Biểu cảm của Lục Chi ghen tị cho lắm, nhìn thấy người phụ nữ khác quấy rầy lấy chồng mình, có lẽ cô sẽ không tức giận như Giang Chi Chi bám dính lấy Giang Ngộ.
Giang Ngộ nhìn Lục Chi vẻ mặt ấm ức nói: “Kỳ thật không phải do anh chủ động, anh chỉ muốn ôm em ngủ. Giang Chi Chi không cho.”
Mặc dù Giang Chi Chi thường thích trêu chọc ba, không kêu b aba nhưng cô bé vẫn rất bám ba vào những thời điểm quan trọng.
Bây giờ cô bé không khác gì con rùa vậy, bốn chân thẳng cẳng nằm trên người của Giang Ngộ.
Giang Ngộ cứ thế ôm lấy, ngửi mùi thơm của sữa trên người Giang Chi Chi cũng không nỡ mà đẩy ra.
Lục Chi giận dữ đá anh một cái: “Sau này anh cứ mà ôm con gái anh ngủ đi, đừng đυ.ng vào em, không được phép ôm em nữa.”
Giang Ngộ: “…”
Giang Ngộ nghe đến đây, trán đột nhiên giật bắn lên, anh đột nhiên cảm thấy sinh con gái cũng có điểm bất lợi.

Khi Giang Chi Chi thức dậy vào sáng hôm sau, cô bé cũng rất tự giác rời khỏi vòng tay của ba mà bò sang bên mẹ.
Vì sáng sớm phải thức dậy uống sữa vì đói rồi.
Cô bé khá là láu cá, biết uống sữa phải đến tìm mẹ, nên bò sang bên mẹ để tìm sữa uống.
Lục Chi nghĩ đến bộ dạng hòa hợp của hai ba con vào đêm hôm qua.
Cô bế Giang Chi Chi đặt vào trong vòng tay của Giang Ngộ, để cho anh ôm: “Con không phải thích bám lấy ba con sao? Uống sữa thì đi kiếm ba con đi, ba con có thể cho con uống sữa đó.”
Bạn nhỏ Giang Chi Chi thức dậy nhưng vẫn còn mê man chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe mẹ nói, cô bé thật sự nghĩ rằng trong vòng tay của ba mình có sữa uống, vì vậy hành động giống hệt như vậy đã vén áo của ba mình lên rồi vùi vào trong vòng tay của ba để được uống sữa.
Giang Ngộ sửng sốt trước hành động này của cô bé, anh vội vàng kéo Giang Chi Chi lại nói: “Ba không có sữa để cho con bú.”
Giang Chi Chi đói lắm rồi, khi sáng sớm thức dậy cô bé phải uống sữa, cô bé tức tưởi bĩu môi giống như sắp khóc khi nghe anh nói lời này.
Giang Ngộ bé cô bé dậy, đi ra ngoài pha sữa bột cho cô bé.
Hai tay bạn nhỏ Giang Chi Chi ôm lấy bình sữa, ực ực uống.
Cô bé rất vui.
Cuối tuần này Giang Ngộ không phải đi làm nên ở nhà sau khi đưa cô bé đi tắm rửa sạch sẽ xong liền cùng con ra ngoài chơi.
Trời lạnh, ở nhà có lò sưởi nên mặc áo tay ngắn ở nhà.
Trên sàn có thảm trải sàn, hai cha con đang chơi đánh bài.
Lục Chi hôm nay không có việc gì làm nên định lau sàn nhà, cảm thấy Giang Ngộ cản đường nên vung cây lau nhà trước mặt Giang Ngộ hét lớn với anh: “Nhấc chân lên.”
Giang Ngộ giơ chân lên, Lục Chi lại hét vớ Giang Chi Chi, “Còn con nữa.”
Bạn nhỏ Giang Chi Chi lập tức liền nhấc chân giống như ba mình, nhưng thân thể vẫn còn rất nhỏ, khi nhấc chân lên, trọng tâm không đủ, trực tiếp ngã về phía sau.
Ngà về phía sau.
Cô bé nằm trên mặt đất, nhìn Lục Chi đã hoàn thành việc lau sàn nhà.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi bò đến bên tủ lạnh, nắm lấy Giang Ngộ, muốn ăn phô mai que.
Kêu anh lấy cho mình.
Thấy Lục Chi không có ở đó, Giang Ngộ lén lấy một cái để xé mở cho bạn nhỏ Giang Chi Chi.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi vui vẻ mà ăn phô mai que, Lục Chi đột nhiên xuất hiện vào lúc này và ho khan một nữa, bạn nhỏ Giang Chi Chi sợ hãi và cứ thế ăn sạch cả cái phô mai que.
Giang Ngộ nhanh chóng bế bạn nhỏ Giang Chi Chi đi xuống, nói rằng anh sẽ đưa Giang Chi Chi ra ngoài đi dạo.
Lục Chi tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy hai ba con họ.
Giang Ngộ đi ra ngoài, Lục Chi kêu Giang Ngộ: “Mỗi ngày con chỉ có thể ăn một cái phô mai que, không thể cho con ăn thêm nữa, nếu anh còn dám đưa cho con ăn nữa, anh sau này không cần về nhà nữa. ”
Giang Ngộ ngoan ngoãn nói vâng, ngồi xổm xuống đi giày cho Giang Chi Chi.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi gần đây đã tập đi và thích đi bộ, mặc dù cô bé bước đi loạng choạng như một bà cụ nhỏ, nhưng cô bé chính là thích đi bộ.
Giang Ngộ đặt Giang Chi Chi xuống, đi ngang qua nắm tay cô bé, bạn nhỏ Giang Chi Chi ăn mặc toàn là quần yếm rất đáng yêu.
Lục Chi thích mua quần yếm cho Giang Chi Chi, cô cảm thấy chiếc yếm nho nhỏ mặc lên rất đáng yêu, trong nhà nhiều nhất chính là quần yếm.
Lục Chi ở nhà nấu ăn, đó là một ngày cuối tuần rất đơn điệu và ấm áp.
Dù tức giận nhưng phần cơm nước của hai ba con vẫn phải nấu.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi ăn cơm khá ngon và không kén ăn, cô bé sẵn sàng ăn bất cứ thứ thức ăn bổ sung gì.
Giang Ngộ đưa Giang Chi Chi ra ngoài đã một tiếng, cả một tiếng cũng chưa quay lại, vì sợ hai người bọn họ lén lút ăn bên ngoài, liền gọi điện thoại bảo anh mau đưa Giang Chi Chi trở về.
Giang Ngộ bên biết cũng không biết anh đang làm gì, hình như đang ở chợ rau rất ồn ào, anh nói rồi anh về ngay.
Lục Chi đang đợi ở nhà, nghe thấy tiếng bọn họ trở về, bấm chuông cửa và cô liên đi mở.
Khi vừa mở cửa, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
Giang Chi Chi đang cầm một bó hoa hồng lớn, bàn tay bụ bẫm ôm lấy hoa hồng trên tay, cô bé muốn nhìn thấy mẹ nên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lục Chi vừa nhìn thấy liền biết hai người cha con đang làm gì rồi, vừa rồi hai người là đi mua hoa, chẳng trách lại ồn ào như vậy.
Giang Chi Chi được Giang Ngộ huấn luyện ở dưới lầu một lúc, nên vừa nhìn thấy mẹ cô bé liền đưa hoa cho cô.
Thấy vậy, Lục Chi nhận lấy hoa, hỏi Giang Ngộ: “Hôm nay là ngày gì, không phải là Ngày của mẹ, anh mua hoa cho em làm gì?”
Giang Ngộ: “Hôm nay là ngày mẹ của Giang Chi Chi tức giận nên phải đi dỗ dành mẹ của Giang Chi Chi.”
Nghe đến đây, Lục Chi ậm ừ cầm lấy bó hoa hồng về, trong lòng vẫn còn khá vui.
Phụ nữ mà, khi giận thì giận cũng mau, hết cũng mau.
Bây giờ cô không tức giận nữa khi nhìn thấy hoa hồng.
Hơn nữa điểm tức giận của phụ nữ cũng rất kỳ lạ, một giây trước tức giận, giây sau có thể không tức giận nữa, hiện tại hết giận liền quên mất mình tại sao tức giận.
Cô đặt hoa hồng xong và cho hai ba con họ ăn cơm.
Giang Chi Chi đói bụng, cầm lấy bình nước uống nước, sau khi uống nước xong liền cho Giang Ngộ đút cháo cho cô bé.
Cô bé thích nhất là cháo rau, một bữa có thể ăn hai chén cháo rau.
Lục Chi sờ lên trên bụng của con gái mình, cái bụng tròn được cô bé ăn nên.

Trước khi ngày Tết đến gần, Lục Chi được nghỉ tết, trong kỳ nghỉ cô cần chuẩn bị cho không khí Tết ở nhà.
Tuy nói đêm giao thừa sẽ về nhà chồng ăn cơm, nhưng trong nhà vẫn phải bày biện đầy đủ hương vị Tết, hơn nữa ở địa vị của Giang Ngộ, nhất định sẽ có người đến chúc Tết trong ngày tết, năm ngoái có không ít người tới để tặng quà.
Lục Chi nghĩ đến việc năm nay có con nhỏ nên cũng cần bày biện chút.
Cô đã được nghỉ rồi, còn Giang Ngộ phải đến đêm giao thừa mới được nghỉ.
Vì vậy, Lục Chi và mẹ chồng đã chuẩn bị tất cả cho nhà cửa.
Năm nay, Lục Chi nói sao cũng phải có một cây quýt cho nhà mình.

Bình luận

Để lại bình luận