Chương 134

:
Giang Ngộ đột nhiên có hứng thú, đẩy Lục Chi lên giường nói: “Đừng lo, cách bữa ăn còn có chút thời gian, có thể tới một lần.”
Lục Chi: “…”
Nghe Giang Ngộ nghiêm túc nói bậy, Lục Chi còn tưởng là gặp ma rồi, Lục Chi ôm mặt của Giang Ngộ y, rất khó hiểu hỏi anh ta: “Tại sao anh lại nói lời mạnh bạo đến vậy? Anh không phải thế.”
Lục Chi ngẫm nghĩ câu nói đó nói như thế nào, chính là phụ nữ 30 như sói như hổ, Lục Chi năm nay đã 30 tuổi rồi, nhưng không phải Giang Ngộ đã hơn 30 rồi sao?
Bên cạnh đó, không phải thường nói rằng một người đàn ông càng lớn tuổi thì du͙© vọиɠ về mặt đó sẽ giảm đi, còn Giang Ngộ này hoàn toàn không phải vậy.
Lục Chi rất phiền muộn, làm sao miêu tả về Giang Ngộ đây, càng già càng mạnh sao?
Giang Ngộ thấy Lục Chi với vẻ mặt khó hiểu, cắn cằm của cô: “Tiểu Chi, nếu như anh không có cảm giác với em, nếu không mạnh bạo như vậy, làm sao em có thể vui vẻ được?”
Đúng vậy, Lục Chi cảm thấy mình vẫn còn trẻ, cô chưa muốn còn trẻ như vậy đã phải sống cuộc sống góa bụa.
Giang Ngộ quả nhiên là sau khi sinh con, du͙© vọиɠ so với trước khi sinh nở càng nhiều hơn, lúc trước Lục Chi đã nói với cô bạn thân về chuyện này.
Cô bạn thân phân tích với cô rằng đó là do anh bị bỏ đói khi cô mang thai, do bị cấm dục quá lâu trong thời gian đó bị thương tổn nên về sau ăn bao nhiêu cũng ăn nổi, cứ như người đói bụng lo về sau không được ăn vậy.
Lúc đó Lục Chi nghe bạn thân phân tích, cô nghĩ thật là phiến diện, sao có thể miêu tả như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Ngộ thế này, cô nghĩ bạn thân nói cũng có lý, lúc đó anh đúng là bị đói thật.
Nhưng cũng không phải bây giờ, bên ngoài vẫn còn có người, Giang Chi Chi không biết bên dưới sẽ quấy rối không, Lục Chi lo lắng, nhưng Giang Ngộ ra tay rất nhanh liền cởϊ qυầи lót cô ra rồi treo lên trên mắt cá chân của cô.
Lục Chi cảm thấy bên dưới rất mát mẻ, trong nhà có máy sưởi ấm, cho nên mặc một chiếc váy rất mỏng bên trong, nên rất thỏa mãn để Giang Ngộ thoải mái cởi ra.
Ước tính trong một tiếng nữa mới phải ăn cơm, cho nên Lục Chi muốn nhanh chóng giải quyết trong một tiếng.
“Có thể giải quyết trong một tiếng không?”
Lục Chi tò mò hỏi một câu, Giang Ngộ nghe vậy liền cởϊ qυầи ra, vẻ mặt rất khso xử nói: “Có chút gấp gáp.”
Lục Chi: “…”
Thấy Giang Ngộ vẫn còn do dự như vậy, Lục Chi liền vội vàng đi tới cởϊ qυầи áo cho anh, tốc chiến tốc thắng, để không khỏi lát nữa Giang Chi Chi tới tìm người.
Trong nháy mắt liền cởi trần cả, Lục Chi lo lắng quần áo bị nhăn nên đi thu dọn quần áo mới lại, Giang Ngộ đè cô xuống giường.
Lục Chi nhìn anh, bị anh hôn lên mặt, cạy môi cô ra và hôn cô say đắm, nút lưỡi cô, và đặt tay vυ” của cô.
Sức Giang Ngộ khá lớn, dù sao anh cũng có quanh năm tập thể dục, Lục Chi bị anh đơn giản lật người, chỉ cần nằm ở trên người anh như vậy, Lục Chi bị tư thế này của anh làm cho hoảng sợ, đột nhiên trở mình, cô còn nghĩ rằng anh muốn tư thế nữ trên, nhưng không phải.
Giang Ngộ vỗ nhẹ mông cô và nói, “Chúng ta hãy thử tư thế 69.”
Lục Chi và Giang Ngộ không thường xuyên thử tư thế này, chủ yếu là vì thực sự quá xấu hổ, mỗi lần tư thế 69 cô đều ngồi lên trên mặt anh.
Nhưng Giang Ngộ đã định sẵn vị trí cho cô, cô quay ngược về phía Giang Ngộ, tay Giang Ngộ đang nắm lấy mông của cô, anh định liếʍ âʍ ɦộ cho cô.
Lục Chi vừa nằm xuống, nắm lấy thứ của Giang Ngộ trong tay, Giang Ngộ đặt mông của cô ở trước mặt anh, dùng tay mở âʍ ɦộ của cô ra nhìn, ngón tay xoa xoa trên âʍ ѵậŧ cô một lúc, ấn vào âʍ ѵậŧ của cô để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, và một lúc sau, anh đã đưa miệng tới và liếʍ.
Tại thời điểm đầu lưỡi chạm vào âʍ ѵậŧ cô, Lục Chi thoải mái kẹp hai chân của mình kẹp Giang Ngộ ở giữa, Giang Ngộ tách hai chân cô ra, áp sát lên âʍ ѵậŧ của cô và bắt đầu liếʍ.
Lục Chi cũng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, há miệng ngậm vào, Lục Chi liếʍ lêи đỉиɦ đầu dươиɠ ѵậŧ của anh, cô cũng bú cho anh, trong tư thế nằm, cả hai bú ɭϊếʍ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cho nhau.
Bám sát vào của nhau mà liếʍ, Giang Ngộ liếʍ vào âʍ ѵậŧ của cô, một lúc sau, anh dùng ngón tay mở cánh môi âʍ ɦộ ra, nhìn vào thịt mềm bên trong, tìm thấy khe hở trong miệng, mở miệng bú, bú mạnh vào âʍ ѵậŧ cô mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và sau khi bú kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lưỡi đút vào bên trong lỗ huyệt mà nhấp đẩy.
Bắt chước tốc độ ra vào của dươиɠ ѵậŧ mà nhấp đẩy, rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ được chảy ra từ bên dưới của Lục Chi, tất cả đều đáp xuống mặt Giang Ngộ rồi dọc xuống miệng.
Lục Chi được anh liếʍ cho thoải mái, cảm thấy bên dưới của mình như sắp tan ra, vì vậy cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Giang Ngộ mà liếʍ lên xuống, bú cho anh còn liếʍ lên thân gậy nữa.
Liếʍ cả hai quả trứng và giải quyết cho nhau.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, chính là bạn nhỏ Giang Chi Chi gõ cửa.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi không tìm được ba mẹ và nhớ họ nên không ngừng đập cửa kêu to: “Mẹ ơi, ba ơi ~”
Bạn nhỏ Giang Chi Chi bây giờ đã có thể gọi ba ba rồi, giọng non nớt gọi ba vừa kêu lên khiến hai người bên trong giật mình, không ngờ Giang Chi Chi lại đi lên.
Lục Chi căng thẳng nhìn lại Giang Ngộ, cô đã nói cô lo lắng Giang Chi Chi tìm đến cửa phòng mà.
Lục Chi lo lắng rằng cánh cửa sẽ bị mở ra.
Giang Ngộ an ủi cô: “Lúc anh vào, cửa đã khóa. Vậy nên không vào được.”
Lục Chi đang lo lắng Giang Chi Chi đi vào, nhưng lúc này không thể phát ra được tiếng động, nếu Giang Chi Chi nghe thấy tiếng động, nhất định sẽ khóc đòi tìm ba.
Lục Chi rất lo lắng, không biết có phải cô bé vào một mình không, Lục Chi muốn kết thúc nhanh để bế cô bé ra, nhưng đúng lúc này mẹ chồng cô đi tới: “Chi Chi, sao con lại tới đây? Có phải kiếm ba mẹ không? Ba mẹ con không có ở đây sao? ”
Giang Chi Chi còn uất ức mà duỗi ngón tay chỉ vào bên trong kêu to: “Mẹ ơi ~ Ba ơi~”
Lục Chi nghe vậy, mẹ chồng cô đang ở đây, cô càng lo lắng hơn.
Nhưng Giang Ngộ không dừng lại, tiếp tục giữ mông Lục Chi và liếʍ âʍ ɦộ cho cô.
Lục Chi bị anh ta làm cho hoảng sợ, mẹ anh đã ở đây, ở ngoài cửa, chỉ cách tấm cửa, bị nghe thấy thì không hay, Lục Chi lo lắng mà hạ thấp giọng: “Mẹ đến rồi…”
Giang Ngộ không quan tâm, anh chính là liếʍ cho cô, khiến cô không nói nên lời, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, có người bên ngoài, anh lại ở bên trong đây liếʍ cho cô, cô cảm thấy thoải mái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ và lo lắng.
Mẹ Giang Ngộ gõ cửa ở bên ngoài: “Giang Ngộ, Tiểu Chi, các con có ở trong phòng không? Chi Chi đang tìm các con.”
Lục Chi không dám phát tiếng, dù sao nếu phát ra tiếng trong hoàn cảnh này, nhất định sẽ bị nghe thấy, cho nên cô cắn chặt miệng không dám lên tiếng.
Mẹ của Giang Ngộ thấy lạ, sao không lên tiếng.
Bà ấy gõ cửa và nói: “Các con không ở đó sao? Chi Chi, ba mẹ con không có ở đây, chúng ta đi xuống nhé?”
Giang Chi Chi không muốn bà ấy, cô bé chỉ muốn mẹ, cô bé đã khóc khi không thấy mẹ.
Mẹ của Giang Ngộ tiếp tục gõ cửa: “Tiểu Chi, có bên trong không? Chi Chi cứ khóc mãi cứ đòi tìm các con.”
Lục Chi lo lắng nếu không phát lên tiếng sẽ tưởng bọn họ mất tích, nhanh chóng nói: “Mẹ … Chúng con ở bên tron, lát nữa chúng con đi xuống, mẹ đưa cô bé đi xuống trước, chúng con tắm xong, rồi đi ra sau. ”
Mẹ của Giang Ngộ nói gì cũng là người từng trải, vừa nghe lời này đã biết ý gì, vì vậy bà ấy nói: “Vậy thì các con nhanh lên, ở dưới lầu đã có thể ăn cơm, chờ các con đó.”

Bình luận

Để lại bình luận