Chương 135

:
Giang Ngộ thật sự quá táo bạo, cũng may mẹ chồng cô đi nhanh, nếu không nghe thấy thì phiền phức lắm, thấy bà ấy đã rời đi nhưng Giang Ngộ vẫn đang ôm cô mà liếʍ láp, Lục Chi cảm thấy không được, gọi anh: “Mẹ nói Đã đến giờ ăn cơm, đừng làm nữa, em sợ rằng lát nữa chúng ta sẽ bị nghi ngờ nếu chúng ta cùng nhau không đi xuống.”
Mẹ chồng cô cũng là người từng trải, đừng nói lát nữa sẽ nghi ngờ, với bộ dạng vừa rồi, chắc là bà ấy cũng đã có chút nghi ngờ, nên vội vàng đưa Giang Chi Chi rời đi.
Giang Ngộ bây giờ không thể nói dừng là dừng, dù sao anh còn chưa được tận hứng, thấy Lục Chi thúc giục, anh nhanh chóng dùng sức liếʍ cho Lục Chi xịt ra ngoài.
Đã lêи đỉиɦ.
Lục Chi không biết có phải vì vừa rồi quá căng thẳng nên phản ứng mới tới nhanh như vậy, cô cũng giúp Giang Ngộ giải quyết được một lần, vừa rồi liếʍ đã gần đạt tới chỉ vì bị mẹ chồng quấy rầy cắt ngang, giờ đây tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Ngộ bắn vào miệng cô.
Hai người vốn dĩ muốn làm loại chuyện đó, nhưng bây giờ chỉ có thể thu dọn rồi xuống lầu ăn cơm.
Bên dưới của Lục Chi đều là nước, Giang Ngộ dùng khăn giấy lau sạch rồi ném vào thùng rác, Lục Chi cũng lấy khăn giấy lau cho Giang Ngộ, chẳng qua cái thứ chất bên trong miệng cô cần phải đi súc miệng, không có đủ thời gian để đi tắm nữa, hai người họ vốn đã tắm trước khi sang rồi.
Giang Ngộ nhặt quần áo trên đất lên, mặc áσ ɭóŧ cho Lục Chi hai người mặc quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Lục Chi làm sao có thể nghĩ rằng anh sẽ đột ngột làm như vậy, bây giờ thân thể có chút nhớp nháp, vừa đi xuống lầu, cô còn tức tối mà nhéo thắt lưng Giang Ngộ nói: “Đều là lỗi của anh! Làm gì có ai đòi muốn trong lúc này chứ, nhìn anh cấp bách kìa. ”
Giang Ngộ quả nhiên là vậy nên để cho vợ đánh tùy ý, hai người đi xuống, tất cả những người thân đều đã đến cả.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi khi thấy mẹ đi xuống liền vội vàng chạy lon ton với đôi chân ngắn của mình, vừa rồi cô bé khóc lóc kiếm, giờ đây vẫn nước mắt lưng tròng.
Lục Chi nhìn Giang Chi Chi chạy tới, liền ôm cô bé lên, Giang Chi Chi tủi thân nắm lấy vai cô, cô bé buồn bã khi tìm không thấy mẹ.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi xuống, mọi người bắt đầu ăn cơm, người lớn trong nhà cưng chiều bạn nhỏ Giang Chi Chi, mua một cái bàn ăn cho trẻ con để Giang Chi Chi thuận tiện khi sang săn cơm.
Khi ăn cơm mọi người đều muốn đút Giang Chi Chi, Lục Chi cảm thấy Giang Chi Chi đã lớn, có thể tự mình ăn, vì vậy cô nghĩ đến việc yêu cầu cô bé ăn một mình.
Nhưng ba chồng cô lại không chịu, chính là muốn đút cho Giang Chi Chi ăn, mỗi lần đến đây đều như nhau, Giang Chi Chi được chiều chuộng tới hư rồi, nếu khoogn sao lại nói cách thế hệ thân hơn chứ.
Giang Ngộ nói khi còn nhỏ ba anh không tốt với anh như vậy, bây giờ đối với Giang Chi Chi, đúng thật sự muốn gì có nấy, ăn thì phải tự đút, khi cháu gái khóc thì lòng ông ấy như tan chảy, cứ sợ Giang Chi Chi không vui thôi.
Biết Giang Chi Chi thích ăn cháo rau, mỗi lần đến đây luôn có món cháo rau.
Lục Chi nghĩ không phải tự mình trông con thì tiện quá, nếu không cô còn phải ôm con ăn cơm, vừa ngồi ngồi xuống, Giang Ngộ đã gắp cho cô một cái đùi gà.
Giang Chi Chi rất thèm ăn khi nhìn thấy đùi gà, cô bé muốn ăn đùi gà, cô vươn tay nắm lấy tay Lục Chi, muốn ăn, nhìn cô rồi còn dùng tay chỉ.
Lục Chi nhét một chút thịt vụn cho Giang Chi Chi ăn, Giang Chi Chi là đứa bé nhỏ nhất trong đám, được mọi người yêu quý, nhìn Giang Chi Chi ăn cũng là một niềm vui thích.
“Em dâu, Chi Chi nhà em ăn trogon ngon quá, con nhà bọn chi trước đây ăn cơm đều chờ la hét cả.”
“Phải đó, tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ ngoan như bạn nhỏ Giang Chi Chi, có ý thức tự giác ăn cơm.”
Giang Chi Chi là một cô bé tinh ranh, nghe lời này liền biết là đang khen mình, cô bé còn biết ngượng ngùng mà ôm mặt cười.
Lục Chi cũng cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy tình huống này.
“Ngoan thì khá ngoan, nhưng khi nghịch ngợm thì thật là nghịch ngợm.”
“Trẻ con là như vậy, Chi Chi nhà em ngoan hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.”
Lục Chi cũng nghĩ như vậy, cô cho rằng phần lớn là do cô bé thừa kế gen từ Giang Ngộ, không phải đều nói con gái thừa kế từ ba sao?
Tính tình của Giang Ngộ quá hiền lành, muốn tức giận với anh cũng không được, Lục Chi đã kết hôn với anh hai năm, nói không giận là chuyện không thể nào, nhưng mỗi lần tức giận, Giang Ngộ đều không nóng tính với cô, mỗi lần đều kiên nhẫn dỗ dành cô.
Nếu Lục Chi có sai thì vẫn có thể nói lý, nói chung mâu thuẫn giữa hai người rất ít, suy cho cùng vẫn là rất hiền lành, mẹ chồng của Lục Chi nói rang Giang Ngộ từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không khiến gia đình lo lắng.
Lục Chi cảm thấy đúng thật sự là vậy, thậm chí cô còn nghi ngờ Giang Chi Chi đã học được từ cô thói nghịch ngợm …
Sau khi ăn cơm xong, Lục Chi và mẹ chồng cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, Giang Ngộ đưa Giang Chi Chi ra phòng khách ngồi ở đó, họ là người phương bắc, người thân trong gia đình đều có thói quen như vậy, đêm giao thừa ngày Tết họ nhất định phải đón giao thừa.
Đến 12 giờ đêm là có thể đi ngủ, con cháu trong họ hàng gia đình nhiều nên rất náo nhiệt, mọi người đều quay quần bên nhau chơi, Giang Chi Chi tuy còn nhỏ, nhưng cô bé vẫn muốn nhập bọn chơi cùng.
Cảm thấy sốt ruột khi không biết chơi, và cuối cùng cô bé đã phát khóc, còn phải nằm trong vòng tay của Giang Ngộ ôm lấy anh mà tủi thân nữa cơ.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi cảm thấy rất tủi thân, thu mình lại thành như một cục thịt nhỏ trong vòng tay của Giang Ngộ, ai cũng không muốn gặp.
Ở phía sau, ông nội mang một phô mai que đến dỗ dành cô bé: “Chi Chi, lại đây với ông nội, ông nội cho con phô mai que.”
Giang Chi Chi là người rất có nguyên tắc, ai cho cô bé phô mai que thì sẽ đi theo người đó, thấy ông nội cầm phô mai que trực tiếp đi theo ông nội, Giang Ngộ cũng rất bất lực.
Bây giờ anh bắt đầu thấy nhức óc sau này khi Giang Chi Chi lớn khôn, có phải sẽ dễ dàng bị đàn ông lừa gạt?
Sau khi Lục Chi làm xong việc trong nhà bếp đi ra, Lục Chi dựa vào Giang Ngộ bên cnahj nghỉ một lát, liền bị các chị dâu gọi chơi mạt chược, chủ yếu là vì bây giờ quá nhàm chán.
Không có gì để làm, và phải chờ đến 12 giờ đón giao thừa mới được về. Buổi dạ tiệc mừng xuân bắt đầu nhưng diễn ra khá nhàm chán nên mọi người nghĩ đến việc chơi mạt chược.
Lục Chi không mấy biết chơi mạt chược cho lắm, cái chính là cô học hoài nhưng không hiểu, cảm thấy cô là người mới vào nghề, chị dâu cảm thấy dễ bắt nạt nên gọi cô sang chơi.
Lục Chi thật sự là thua suốt, cô tủi thân chết đi được, cứ tiếp tục như vậy, tiền lì xì của Giang Chi Chi sẽ bị cô thua sạch, cô nhìn Giang Ngộ với ánh mắt tủi thân.
Giang Ngộ lập tức đi tới thay Lục Chi.
Khi chị dâu trong nhà nhìn thấy anh tới, lập tức ngăn anh lại: “Này, này, Giang Ngộ, em không được làm chuyện này, em là phó giám đốc sở, nếu em làm loại chuyện này là đang dẫn đầu chơi cờ bạc, các chị có thể khiếu nại em đó. ”
Giang Ngộ trực tiếp ngồi xuống, “Giờ là thời gian nghỉ lễ rồi, em là người bình thường, các chị bắt nạt vợ em quá lắm rồi, tiền không vào túi em mà vào túi vợ em, nên không liên quan gì đến em cả. ”
Giang Ngộ nói xong liền chơi cùng bọn họ, sau khi Giang Ngộ lên chơi thì khác hẳn, vừa rồi thua bao nhiêu đều đã thắng lại cả.
Lục Chi tỏ ra khá vui mừng vì không thua hết tiền lì xì của Giang Chi Chi.
Chơi đến gần 12 giờ, Giang Chi Chi không chịu nổi nữa mà ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Lục Chi.
Lục Chi ôm lấy đứa trẻ và dỗ dành.
12 giờ vừa đi qua, mọi người đã kết thúc, cô mới lấy bao lì xì phát cho bọn trẻ trong nhà, cả họ hàng cũng đưa.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi bị tiếng ồn ào đánh thức, nhìn thấy có bao lì xì đỏ, liền vươn đôi tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy bao lì xì đỏ, vừa ngủ gật vừa cầm.
Lục Chi đánh thức Giang Chi Chi, vì sắp lạy chúc tết ông bà cố, ông bà nội.
Giang Chi Chi vẫn đang ngủ gà ngủ gật và đã được đánh thức.
Trước đó cô bé đã được huấn luyện quỳ chúc tết, và cô bé cũng có trí nhớ cơ bắp, để cô bé xuống đất liền quỳ xuống, và dập đầu chúc tết, sau đó nằm ngủ thϊếp đi ngay trên sàn nhà, không dậy.
Nhìn thấy Giang Chi Chi nằm sấp không dậy, Lục Chi còn cảm thấy kỳ lạ liền ôm lấy cô bế lên, kết quả là vừa nhìn liền thấy cô bé ngủ thϊếp đi, người thân trong nhà đều bị Giang Chi Chi đáng yêu làm cho cười lăn.
Cô bé đã ngủ nên không kêu nữa, bao lì xì mà ông bà cố và ông bà nội cho khá dày, Lục Chi sờ mà giật cả mình, Giang Chi Chi tuổi còn nhỏ mà đã có thể sống cuộc sống tự do tài chính rồi.

Bình luận

Để lại bình luận