Chương 139

:
Giang Ngộ bây giờ mới biết phụ nữ khó hầu hạ đến dường nào, không chỉ phụ nữ lớn mà cả phụ nữ nhỏ cũng thế.
Giang Chi Chi cứ chạy mãi, cô bé chính là không thèm đếm xỉa đến anh, lúc anh muốn đi tới bế Giang Chi Chi, nhưng Giang Chi Chi lại mất bình tĩnh mà kêu a á, chỉ là không muốn bị anh chạm vào mình, còn đẩy anh ra nữa.
Giang Ngộ: “…”
Lục Chi không ngờ Giang Chi Chi lại tức giận đến như vậy, quả nhiên làm gì cũng được đừng có đắc tội phụ nữ, bất kể là lớn hay nhỏ, đắc tội đến đứa nhỏ càng đáng sợ hơn.
Lục Chi khá vui vẻ khi thấy Giang Chi Chi mặc kệ Giang Ngộ, Giang Ngộ bị ăn trái đắng.
Anh cứ chạy rượt theo Giang Chi Chi.
Giang Chi Chi chạy lon ton trên đôi chân ngắn ngủn của cô bé, chạy rất nhanh, sau đó do Giang Ngộ liền mua cho cô bé một cây kem ốc quế mới dỗ dành được cô bé.
Nhưng dù kem ốc quế có nhỏ đến đâu thì khi cầm trên tay một đứa trẻ cũng trông rất lớn.
Giang Chi Chi rất vui mà cầm lấy cây kem ốc quế.
Giang Ngộ cuối cùng cũng có thể bế cô bé, đi mua cây kem vị sô cô la, cô bé ăn kem ốc quế, thè lưỡi liếʍ láp hoài, cô bé rất thỏa mãn.
Giang Ngộ cảm thấy cuối cùng đã dỗ được tổ tiên nhỏ này.
Hỏi cô bé rằng: “Con còn giận ba không?”
Bạn nhỏ Giang Chi Chi lắc đầu tiếp tục liếʍ láp ăn kem.
Chắc ăn có kem rồi nên không giận bố đâu.
Giang Ngộ nhìn cô con gái nhỏ đang ăn kem với vẻ rất vui vẻ, liếc mắt nhìn ra sau.
Còn không phải giờ ngay cả mẹ của con gái nhỏ cũng rất vui khi được ăn.
Lục Chi vừa thấy anh vào cửa hàng tạp hóa nhỏ, mua kem cho Giang Chi Chi, cô cũng muốn tự chọn cho mình một cây kem ốc quế. Đi theo ăn ở phía sau, bây giờ cũng đang ăn rất vui vẻ.
Giang Ngộ đi thăm nhà người thân họ hàng, vừa bế con vừa xách đồ.
Đây là vùng nông thôn nên địa điểm khá lớn, hai người xuất phát từ đầu giờ chiều đến tới mới về.
Những người thân của gia đình Lục Chi cũng đã về đông đủ.
Giang Chi Chi trông rất đáng yêu, bất kể người thân ben nào cũng đều thích, ba mẹ Lục Chi đặc biệt thích đưa Giang Chi Chi ra ngoài khoe khoang.
Lục Chi cảm thấy cô đã quá mệt mỏi sau khi đi bộ một ngày, cô không muốn chăm con nữa nên cô để cô bé cho ba mẹ cô chăm sóc, cô quay trở lại phòng và nằm xuống.
Đây là nhà tự xây do mình tự xây, có khá nhiều phòng, gia đình ba người họ ngủ phòng khách.
Cô chắc phải ở lại đây khoảng ba ngày, vì ở đây có nhiều người thân họ hàng, hơn nữa họ chỉ về trong dịp lễ tết nên cô ở lại lâu hơn.
Lục Chi đã buồn ngủ lắm rồi, Giang Ngộ đã nằm xuống sau khi trở lại, Giang Chi Chi nghịch ngợm đúng tràn đầy năng lượng, ban ngày đi dạo một vòng lâu như vậy, tuy nhiên còn có thể ra ngoài đi dạo với ông bà ngoại của mình.
Giang Ngộ ôm Lục Chi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, vốn dĩ định đi ngủ một lát, thế nhưng đã ngủ thϊếp đi cả 2 tiếng.
Đi bộ một ngày, cộng thêm ngày hôm qua đi cả ngày nữa, thật sự là mệt mỏi, ngày nghỉ lễ tết thật sự là rất mệt.
Cả hai được kêu dậy khi trong nhà chuẩn bị ăn cơm.
Lục Chi còn đang mê man, sau khi rửa mặt liền đi xuống ăn cơm.
Ăn tối xong, ở lại phòng khách xem tivi một hồi, Giang Chi Chi buồn ngủ, Lục Chi nhanh chóng bế cô bé lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Giang Ngộ lên lầu sau khi nói chuyện với mọi người được một lúc.
Đã muộn rồi, bình thường đã đi ngủ vào giờ này.
Tuy nhiên, khi Lục Chi và Giang Ngộ trở lại, họ đã ngủ hai tiếng đồng hồ, hoàn toàn không ngủ được.
Chính là không buồn ngủ.
Lục Chi nằm ở trên giường vào lúc hơn 10 giờ sau khi trằn trọc hơn một giờ đồng hồ, đã gần 12 giờ, nhưng cô vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Cô hỏi Giang Ngộ: “Anh ngủ được không?”
Giang Ngộ lắc đầu: “Anh ngủ không được.”
Lục Chi: “Biết vậy lúc về tới em đã không ngủ rồi, bây giờ em cũng không thể ngủ được, không hề ngủ được.”
Nghe vậy, Giang Ngộ bế cô xuống giường, khoác áo cho cô đi ra ngoài.
Lục Chi hơi giật mình khi bị anh bế như vậy đi xuống lầu, không biết anh định làm gì.
Hai người đi ra ngoài.
Lục Chi hỏi anh: “Anh đây là định dắt em đi ăn khuya sao?”
Giang Ngộ nghĩ một lúc, nói, “Đúng vậy, là anh ăn.”
Lục Chi: “??”
Lục Chi lúc đầu không biết anh mang cô ra đây làm gì, sau đó khi đi ra dưới gốc cây lớn cách cửa không xa.
Dù sao Lục Chi cũng là một người phụ nữ đã có gia đình, kinh nghiệm khá lâu như vậy, đến nơi này thì biết là có chuyện gì, tức giận đánh vào người anh một cái.
“Giang Ngộ! Anh làm gì vậy? Anh có lỗ mãng đến thế sao? Anh đến đây để làm gì? Chắc anh không phải muốn ở đây đó chứ? Anh đừng hòng, chỗ này cách nhà của ông bà nội em khá gần, lát nữa có họ hàng nhìn thấy thì không hay.”
Giang Ngộ nghe vậy cũng không quan tâm, sờ sờ mặt của cô hôn lên cổ cô, “Em không phải ngủ không được sao? Không vận động chút thì ngủ không được, nhưng sau khi vận động sẽ dễ ngủ hơn.”
Lục Chi: “…”
Vận động này có giống như vận động kia không?
Lục Chi run lên vì giật mình khi bị anh hôn vào cổ.
Bộ dạng này của anh chẳng lẽ thật sự muốn…
Lục Chi sợ chết khϊếp, may mà trời tối như mực, không có ai ở bên ngoài vào ban đêm, và … tất cả những người thân họ hàng trong nhà đều đã ngủ say.
Lục Chi nằm trên giường, vẫn mặc đồ ngủ, buổi tối không quen mặc áσ ɭóŧ nên không mặc áσ ɭóŧ.
Giang Ngộ thò tay chui vào trong quần áo của cô, bóp nắn bầu ngực của cô, đè lại đầṳ ѵú và dùng sức mà kéo bóp lấy nó.
Lục Chi thấy Giang Ngộ đối xử với mình như vậy, cô cũng muốn cho anh nếm thử mùi vị này, cô liền đưa tay vào trong quần áo của Giang Ngộ trêu chọc đầṳ ѵú của anh.
Dù kɧoáı ©ảʍ từ núʍ ѵú của đàn ông không mạnh bằng phụ nữ nhưng anh vẫn có phản ứng khi được người mình thích chạm vào.
Lục Chi nhìn bộ dạng gầm gừ của Giang Ngộ biết Giang Ngộ thích như thế.
Cô dùng cả hai tay trêu chọc chỗ này, tay Giang Ngộ dường như trở nên mềm mại, tiếp tục xoa nắn đầṳ ѵú của Lục Chi.
Lục Chi cũng kiễng chân hôn mạnh vào cổ Giang Ngộ, trồng dâu lên cổ anh.
Bàn tay của Giang Ngộ chui vào trong quần của Lục Chi, anh đang nghịch ngợm âʍ ѵậŧ của cô, dùng móng tay ngoáy ngoáy âʍ ѵậŧ của cô, động tác rất nhẹ nhàng, không hề mạnh tay, động tác chậm rãi từ từ gãi, Lục Chi bị kết thích lắm luôn.
Thấy vậy, Lục Chi cũng đưa tay vào trong quần của Giang Ngộ, và cách lớp quần mà ấn lên thứ bên trong của anh.
Nó chưa cương cứng mà đã cứng lên được một chút, khi bị cô bắt lấy thì thứ mềm mại đó đã cương cứng trong tích tắc.
Lục Chi nắm lấy đỉnh xoa nắn, ấn vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Ngộ.
Giang Ngộ nhìn bộ dạng Lục Chi đang cọ xát dươиɠ ѵậŧ ủa mình, liền cấp tốc dùng sức ngoáy ngoáy âʍ ɦộ của Lục Chi, hai người làm cho nhau thật thoải mái.
Lục Chi không biết có phải vì ở bên ngoài mà cảm thấy đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không.
Tuy rằng lúc trước có từng làm trên xe, trước đó làʍ t̠ìиɦ trên xe ít nhất còn có xe chắn, không nhìn rõ mặt, nhưng đây là dã chiến, trực tiếp tại bên ngoài.
Cô rất nhanh đã ướt, ngón tay của Giang Ngộ đã ướt đẫm ngay sau khi đút vào, anh cũng nhận ra nước ra nhanh hơn trước, phía dưới cũng mềm nhũn.
Anh cũng vậy, khi nghĩ rằng đang ở bên ngoài thì lại càng phấn khích và cương cứng rất nhanh.

Bình luận

Để lại bình luận