Chương 140

:
Hai ngón tay của Giang Ngộ kẹp chặt trêu đùa với âʍ ѵậŧ của Lục Chi, trêu đùa nhanh chóng, lại vừa ấn mạnh, Lục Chi được làm cho cảm thấy thoải mái, hét lên một tràng a a, vùi vào trong vòng tay anh, thoải mái đến mức bàn tay không còn chút sức lực nào, đề lên trên dươиɠ ѵậŧ Giang Ngộ mà nắn bóp.
Lục Chi từ trong phun ra.
Giang Ngộ cũng cảm nhận được sự thích thú của cô, cả bàn tay dính đầy nước dâʍ ŧᏂủy̠ của cô,ả người Lục Chi mềm nhũn, thúc đẩy trên người anh được ngón tay anh làm cho cảm thấy thoải mái.
Giang Ngộ một tay ôm lấy cô, tay còn lại đặt ở của miệng âʍ ɦộ của cô, hỏi: “Thoải mái rồi sao?”
Lục Chi gật đầu, thấy vậy, Giang Ngộ vỗ mông cô một cái, sau đó cởϊ qυầи dài của cô xuống tới dưới chân, đồng thời cũng cởϊ qυầи lót ướt đẫm của cô ra.
Đầu óc Lục Chi choáng váng, bị anh cởϊ qυầи ra, còn có chút sợ hãi khi có gió lùa vào, điều đó nhắc nhở cô là bây giờ đang ở bên ngoài, thân dưới của cô trống rỗng, Giang Ngộ cũng cởϊ qυầи của mình ra, kêu Lục Chi đổi hướng, quay mặt ngược lại với anh.
Anh giữ chặt thứ của mình mà nhắm vào âʍ ɦộ của Lục Chi cứ như thế đút vào trong, vừa rồi mới cảm thấy thoải mái, nên bên dưới đã ướt đẫm cả rồi.
Nó rất trơn, nhưng Giang Ngộ rất khó mà chui vào, bởi vì nó quá se khít, không biết có phải do cô đang căng thẳng không, bên dưới cứ siết chặt miết nên anh không vào được.
Anh sờ mông và đè lên đó nói: “Em thả lỏng đi, cắn chặt quá, anh không vào được đâu.”
Lục Chi nghe vậy muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống, cô cũng muốn thả lỏng người, nhưng giờ đây đang ở bên ngoài, cô chỉ cần vừa nghĩ đến việc đang ở ngoài một khi bị người ngoài nhìn thấy, cô không cách nào thả lỏng được.
Giang Ngộ sờ soạng bên dưới của cô, nó ướŧ áŧ nên anh mới đút vào được, khi đã vào do cô cắn chặt quá nên muốn ra cũng khó.
Giang Ngộ trước nay chưa từng bị cô cắn chặt như vậy, Giang Ngộ còn cắn vành tai của cô, hỏi cô: “Thoải mái đến như vậy sao? Em cắn chặt anh đến như vậy?”
Lục Chi xấu hổ mà che mặt lại: “Đừng nói nữa, em rất xấu hổ, rất lo lắng bị người khác nhìn thấy, anh nhanh lên đi.”
Giang Ngộ thích thú với vẻ ngoài dễ thương như hiện tại của cô, lại còn cố tình trêu chọc cô, thấy cô căng thẳng như vậy, anh liền đưa tay lên vỗ vào mông cô vài cái bốp bốp, giờ đang bên ngoài, rất yên tĩnh, không có ai, tiếng vỗ mông đặc biệt lớn.
Lục Chi bị đánh tới la hét inh ỏi, đang bị đút vào mà còn bị tát vào mông, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Sau khi vỗ được một lúc, Giang Ngộ đè lên mông cô và bắt đầu thúc, đẩy vào, và tay thò vào trong xoa nắn cặρ √υ” của cô.
Giang Chi Chi đã dứt sữa mẹ rồi, việc cho Giang Chi Chi dứt sữa khá dễ dàng, bởi vì số lần cô bé bú sữa mẹ dần ít đi, và dần dần không uống nữa, chỉ là về sau khi không cho phép cô bé bú chút nào nữa, Giang Chi Chi có chút không chịu nổi.
Cô bé được mọi người trong nhà chiều chuộng từ nhỏ, muốn cái gì cũng có cả, không cho bú sữa mẹ nữa cô bé liền sốt sắng mà phát khóc, thậm chí còn chui vào trong ngực Lục Chi để bú, Lục Chi không cho, cô bé không chịu ăn cơm và không ngừng khóc.
Lục Chi cho rằng không có chuyện gì, dù sao cai sữa là phải nhẫn tâm, cô thì không sao cả, nhưng Giang Ngộ thật sự thương xót tới khóc luôn.
Anh không hẳn bật khóc nhưng khóe mắt anh đỏ hoe, ước chừng khi không có ai ở đó, anh có thể khóc khi thấy con gái mình khóc tủi thân đến mức thế này.
Giang Chi Chi còn ôm anh mà làm nũng, chỉ vào Lục Chi và nói rằng mẹ cô bé không cho cô bé bú sữa, kêu ba cô bé lấy sữa cho bú.
Nhưng Giang Ngộ không thể làm gì được, anh cố dỗ dành Giang Chi Chi trong sự bất lực, Giang Chi Chi khóc cũng khóc rồi, gây rối cũng gây rồi, nằm trên đất ăn vạ cũng làm rồi, chính là không cho bú, cô bé chính là đói ai cũng được không thể để mình đói, bụng đói là muốn ăn thôi.
Không cho bú sữa thì ăn cháo rau, sau mấy ngày như thế, cô bé không còn đòi bú sữa nữa, dần dần cũng cai được sữa.
Sau khi cai sữa, Lục Chi nhận thấy ngực của mình nhỏ đi rất nhiều.
Cô nghĩ rằng ngực của cô sẽ không co lại khi nó lớn hơn, cô mua đồ lót đều mua size lớn, nhưng nó đã thu nhỏ lại, cô không còn cách nào khác, cô chỉ có thể mặc lại kích cỡ trước đó.
Lúc này đang được anh xoa nó trên tay, Lục Chi lo lắng sẽ có người đi ngang qua, lo gì thì cái đó tới.
Dù đã rất khuya nhưng cũng có các đôi bạn trẻ trong xóm đi hẹn hò, lúc này mới về, họ ở ngay bên cạnh, là con của hàng xóm bên cạnh, đang gần gũi thắm thiết với nhau bên cạnh cửa mà còn không chịu đi, cứ ở cách đó không xa.
Bọn họ được cái cây lớn chắn trước mặt, để cây lớn che kín hai người họ, nhưng nếu phát ra tiếng động, nhất định sẽ bị phát hiện, Lục Chi căng thẳng càng cắn chặt thứ đó Giang Ngộ hơn.
Giang Ngộ ấn vào eo Lục Chi, “Em thả lỏng nào.”
Lục Chi không có cách nào thả lỏng, Giang Ngộ cứ thúc đẩy cô như thế này, có người cách đó không xa cũng khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Giang Ngộ cũng cảm thấy thoải mái, hưng phấn.
Anh không dám phát ra âm thanh quá lớn, liền nắm lấy eo Lục Chi, thúc đẩy nhàn nhạt, cũng sợ người khác nghe thấy nên phát ra âm thanh rất nhỏ.
Đôi bạn trẻ phía trước rất quấn quýt có thể nói chuyện rất lâu.
Đôi bạn trẻ phía trước vẫn chưa kết thúc, ngọt ngào bên nhau cả buổi, hai người họ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm luôn rồi.
Người nọ cách đó không xa, thân thể cô càng thêm mẫn cảm, Lục Chi đã bị đυ. sướиɠ rồi, Giang Ngộ cũng tới lúc, rút
dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn nhắm vào mông cô mà bắn, Lục Chi đang nằm ở mép cây, và không còn sức lực được Giang Ngộ ôm lấy.
Lục Chi nhìn thấy đôi bạn trẻ cách đó không xa vẫn ôm nhau nói chuyện.
Hai người họ không thể ở đây nữa, thật xấu hổ nếu bị nhìn thấy, vì vậy họ phải quay quay về.
Bên dưới Lục Chi đã ướt, hai người họ ra ngoài vội vã đến mức không mang theo khăn giấy, Lục Chi cảm thấy khó chịu, Giang Ngộ thấy không gì để lau, liền cởϊ qυầи lót của cô ra, dùng qυầи ɭóŧ lau sạch phần dưới của cô.
Lục Chi đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi lau xong thấy anh bỏ qυầи ɭóŧ vào túi quần một cách tự nhiên như vậy.
Lục Chi chỉ mặc quần, may mà chiếc áo khoác đủ dài để che đi.
Hai người đi về, khi đi về thì đôi trai gái vẫn đang ôm nhau.
Lúc Lục Chi và Giang Ngộ quay lại, bọn họ có chút lén la lén lút, hoàn toàn khác với dáng vẻ táo bạo vừa rồi.
Nghĩ rằng không ai khác còn được.
Đêm hôm khuya khoác mọi người trong nhà đều đã ngủ, đèn trong phòng khách cũng đã tắt, khi hai người chuẩn bị đi lên thì đèn đột nhiên bật sáng.
Lục Chi và Giang Ngộ nhìn thấy ba cô xuất hiện.
Ba cô hỏi: “Tối như vậy rồi, hai đứa con còn ra ngoài sao?”
Lục Chi đỏ mặt xấu hổ, Giang Ngộ ho khan giải thích: “Con hơi đói bụng, nên đi ra ngoài ăn khuya. Ba, ba chưa ngủ sao?”
Ba của Lục Chi nói: “Không phải, đã ngủ rồi, hơi khát, nên xuống uống nước đi. Hai người các con đúng là cha mẹ ruột m, hai vợ chồng đi ăn khuya để con gái một mình trong phòng.”
Nghe vậy Lục Chi ngượng ngùng sờ sờ mũi, đúng thật sự là lén ăn.
Giang Ngộ sau đó nói thêm vài câu, liền vội vàng lên lầu.
Lúc trở về, Giang Chi Chi vẫn đang ngủ, nằm ở trên giường ngủ rất ngon.
Giang Ngộ hỏi cô: “Em buồn ngủ chưa?”
Lục Chi lo lắng anh lại muốn làm nữa, vì vậy liền cởϊ áσ khoác, nằm ở trên giường ngủ.
Ngày hôm sau Lục Chi tỉnh lại muốn tìm qυầи ɭóŧ của cô, lại thấy Giang Ngộ đã giặt cho cô, đang phơi ở ban công bên ngoài.

Bình luận

Để lại bình luận