Chương 132

Tiếng khóc và tiếng rên rỉ trộn lẫn với nhau, cả nhà vệ sinh vang vọng tiếng khóc mơ hồ của Tống Miên cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau.
Tống Miên hai tay nắm lấy bốn góc bồn cầu để giữ thân thể bị lay động, đầu gối sắp mềm nhũn ra, cái chân còn lại ở dưới đất hoàn toàn không đứng vững, thân thể vẫn bị hắn đẩy về phía trước, cả người cô sắp nằm trên bồn cầu.
Lục Thanh Hoài đứng phía sau nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt căng tròn của cô, nó đang liều mạng nuốt lấy gậy thịt hung hãn của đàn ông.
Hắn tận mắt chứng kiến dòng nước chảy ra từ gậy thịt, khi hắn rút nó ra từ âm hộ non nớt đỏ hỏn của cô, nước cứ nhỏ từng giọt từng giọt xuống bồn cầu, thật sự rất gợi tình.
Miệng của Lục Thanh Hoài khô khốc, yết hầu không tự chủ được nâng lên hạ xuống, hắn rất muốn hôn cô.
Hắn nghĩ như vậy, sau đó hắn trực tiếp ôm đầu Tống Miên và vặn cằm cô để hôn cô.
Đầu lưỡi của hắn điên cuồng đùa giỡn trong miệng Tống Miên, mỗi một tấc trong miệng Tống Miên đều bị hơi thở của hắn chiếm cứ, giống như đánh dấu vật sở hữu của hắn vậy, hắn bá đạo và cứng rắn đến mức cô không thể lùi lại hay né tránh đi.
Lục… Lục Thanh Hoài…” Tống Miên vẫn còn ở trong tư thế quay lưng về phía hắn, nhưng lại bị hắn vặn khuôn mặt lại, hắn vừa hôn vừa đâm cô.
Não của cô thiếu dưỡng khí, nhưng cô buộc phải nuốt nước bọt của hắn, cô khóc thút thít, nước mắt như suối, chảy vào môi kẽ răng của hai người hơi mặn mà ấm nóng.
Lục Thanh Hoài hoàn toàn không nghĩ là mình đang ức hiếp người khác, hắn chỉ muốn hôn Tống Miên, hôn cô bất cứ lúc nào, ôm cô và làm tình với cô không bao giờ tách rời nữa.
Tính cách hắn vốn dĩ không hề nhẫn nhịn, nhưng một tháng này hẳn đã kiên nhẫn chờ đợi, sự chờ đợi này đã đến cực hạn, hắn sắp phát điên vì sự chờ đợi này rồi.
Cho nên bây giờ những gì mà cô phải chịu là đáng đời.
Cô để hạn đợi lâu như vậy, hắn nên tính một ít tiền lãi, huống hồ chi bây giờ hắn đang say.
Lục Thanh Hoài dùng đôi mắt đỏ như lửa đốt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át của Tống Miên, dùng lòng bàn tay ấn vào đầu cô, vuốt ve chiếc mũi đỏ ửng của cô một cách trìu mến.
Hắn lắng nghe tiếng nước khi bị cô làm tình, cũng như tiếng nức nở và thút thít khó chịu, cắn đôi môi ngọt ngào và mềm mại của cô với một nụ cười xấu xa và khó chịu:
“Bé cưng, anh đã nói với em là anh say, vì vậy tốt hơn hết là em đừng khiêu khích và chống đối anh vào lúc như thế này. ”
“Lục Thanh Hoài, anh đi chết đi…” Tống Miên tức giận cắn môi hắn, tàn nhẫn cắn đến rách môi hắn, đêm nay trên người hắn lại thêm một vết thương.
Nhưng khi cắn xong cô lại hối hận, không phải vì thương hại hắn, mà là mùi máu tanh thấm giữa môi và răng thực sự khiến cô buồn nôn, cô cố gắng hết rút đầu lại, nhưng Lục Thanh Hoài vừa nói không nên chọc tức hắn vào lúc này, hắn để cô cắn không có nghĩa là cô có thể yên ổn sau khi cắn hắn.
Hắn đá tung cửa phòng tắm, sau đó ôm Tống Miên từ phía sau ra khỏi phòng với tư thế đang cho một đứa trẻ đi tiểu, bế cô qua phòng nhỏ kế bên đến bồn rửa bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Tống Miên bị gậy thịt thô lớn đút vào từ phía sau ép chặt vào bồn rửa mặt, chống tay lên trên mặt bàn để bồn rửa mặt, khi ngẩng đầu lên thì thấy cả một chiếc gương hình chữ nhật.
Trong gương, cô đang bị Lục Thanh Hoài làm tình với bộ ngực và phần thân dưới lộ ra, thậm chí chính cô cũng có thể nhìn thấy dục vọng của Lục Thanh Hoài đâm vào trong hoa huyệt của mình, tốc độ ra vào của gậy thịt hắn trong cơ thể rất nhanh, mỗi lần rút ra dâm thủy theo đó mà bắn ra khắp nơi.
Mà Lục Thanh Hoài vừa đâm cô vừa nhìn cô trong gương.
Biểu hiện của hắn rất lạnh nhạt, xa lánh, có ý muốn hủy diệt, và sự giám sát rất bình tĩnh nhưng lại rất kiêu ngạo, đối với cô điều này vừa kích thích nhưng lại vô cùng nhục nhã.
Tống Miên cuối cùng cũng hiểu rằng hắn để cô nhìn bộ dạng sa đọa trầm luân trong dục vọng, dâm đãng của chính mình, hắn chỉ lặng lẽ để cô nhìn vào con người thật nhất của cô lúc này có thể khiến cô tuyệt vọng, đây là hình phạt của hắn dành cho cô
Tống Miên không tự chủ được rơi nước mắt suýt chút nữa bị hắn làm cho sụp đổ, đầu quy đầu của hắn đâm vào tử cung của cô, cổ tử cung mẫn cảm co thắt bị hắn mềm mại dễ dàng đẩy ra chiếm lấy thành, hắn hoàn toàn chiếm cứ mỗi một tấc thân thể của cô.
Cái bụng phẳng lì của cô trong gương đã cho thấy hình dạng gậy thịt của hắn sâu bên trong cô, và cô thực sự bị hắn đâm vào, khi cô yếu đuối nhất, tuyệt vọng nhất cũng là lúc dễ lên đỉnh nhất.
Nước mắt rơi trên nền đá cẩm thạch trơn bóng lạnh lẽo, Tống Miên bị hắn đâm sắp đến cao trào, cô thút thít rên rỉ, thịt mềm trong âm hộ co rút co rút, hai chân đã run rẩy đứng không nổi, tất cả đều nhờ Lục Thanh Hoài ở phía sau đỡ lấy thân thể cô.
Lục Thanh Hoài xoay người cô lại, đưa tay bế cô lên bồn rửa tay.
Hắn dùng một tay xoa bóp môi âm hộ đang co rút mẫn cảm của cô, một tay xoa nắn bầu ngực căng tròn trắng hồng của cô, rồi hơi gắt gỏng và lạnh lùng hỏi cô:
“Bé cưng, anh đã làm em sung sướng chưa? Bây giờ em muốn anh đi chết nữa không?”
Tống Miên sắp thở không nổi vì khoái cảm, cô vừa mới qua cao trào, hắn còn xoa nắn hoa huyệt của cô, ép cô tiếp tục đến cao trào, cả thân thể lẫn tinh thần đều căng thẳng sắp ngất đi.
Tiểu huyệt của Tống Miên đau nhức, sưng tấy tê dại, giống như không tự chủ được, nhưng gậy thịt của Lục Thanh Hoài vẫn cắm chặt trong cơ thể cô, hắn vẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Tống Miên vịn vào vai anh, hai mắt đỏ hoe đến đáng thương, dùng giọng khóc nức nở mắng hắn:
“Lục Thanh Hoài, sau anh không bao giờ nhìn lại chính mình, anh là. . . Một tên khốn, một người điên…”
“Đúng, anh là người điên, cho nên nhớ kỹ đừng bao giờ cho người điên này cơ hội phạm sai lầm nghe bé cưng, nếu không sẽ không còn cứu vãn được. ”
Lục Thanh Hoài cúi đầu liếm bộ ngực trắng nõn mềm mại của cô, trả lời cô rất mơ hồ.
Tống Miên vốn cẩn thận nghe hắn nói, nhưng môi hắn vừa chạm vào cô, cô liền mất đi khả năng suy nghĩ, toàn thân run lên không kiểm soát được.
Hoa huyệt vẫn không ngừng bị hắn ra vào, gậy thịt to dài nhanh chóng đút vào, đầu lưỡi đảo lộn trên nhũ hoa sáng màu của cô, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng nhuận non mềm của cô, giống như đang ngậm kẹo mà ra sức liếm mút hương vị của nó.
Tống Miên muốn đẩy đầu hắn ra mà không được, ngược lại hắn còn cố ý mút mạnh hơn, khiến cô vừa đau vừa ngứa, đành cúi người xuống để tránh.
Vì vậy, trong lúc bị khoái cảm chi phối, cô trừng mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô không nghĩ tới, vốn định hoàn thành nốt công việc phiên dịch còn lại, đi ngủ sớm một chút, nhưng lại bị Lục Thanh Hoài ôm ở chỗ này mà làm tình, thậm chí cô còn bị hắn làm tình gần hai tiếng đồng hồ.
Cô không còn tin rằng hắn vẫn còn đây, hắn chính là lừa cô đến đây, sau đó ức hiếp cô.
Tống Miên đang phân tâm nghĩ ngợi chuyện khác, Lục Thanh Hoài đột nhiên tăng tốc độ và lực đâm.
Cô biết hắn sắp xuất tinh, và hắn sẽ xuất tinh vào bên trong một lần nữa.
Hắn luôn thích loại hành vi thân mật có cảm giác chiếm hữu và đánh dấu mạnh mẽ này, những lúc như thế này hắn đều ngang tàn và kịch liệt một cách thái quá.
Tống Miên vịn vai của hắn ngồi trên bồn rửa mặt, dưới mông cô đá ốp tường đã bị thân nhiệt của cô làm ấm lên.
Áo len của cô chất đống cao trên ngực, quần của cô đã bị mất ở đâu rồi và quần lót của cô bị mắc kẹt ở mắt cá chân, hai chân cô bị buộc tách ra và quấn quanh eo hắn.
Cô nhìn xuống một chút và có thể thấy gậy thịt của hắn đang ra vào trong hoa huyệt của mình, nhưng cô chỉ nhìn một lần rồi không dám nhìn nữa.
Cô không biết làm thế nào một cái lỗ bí mật và hẹp như vậy có thể nuốt trọn hắn mà không cảm thấy đau.
Nhưng ngay cả khi cô không nhìn vào chỗ đó, thì vẫn có những thứ khác kích thích cô nhiều hơn.
Trong khi Lục Thanh Hoài đang đẩy nhanh tốc độ, thì dâm thủy từ chỗ giao nhau hai người nhỏ xuống nền gạch sứ trắng và tạo thành một vũng nước, điều này nói rõ hơn bất kỳ vấn đề gì.
Tống Miên vốn nghĩ rằng hắn sắp xuất tinh, nhưng hắn vẫn tiếp tục thúc vào với tần suất nhanh như vậy và hàng trăm lần như vậy mà vẫn chưa xuất tinh.
Lúc này, bất kể là tiếng thở hổn hển trong phòng tắm, tiếng da thịt giao hợp, hay mồ hôi nóng hổi trên người hai người, đều cho thấy tính chất kéo dài và kịch liệt của cuộc tình này.
Hoa huyệt của Tống Miên đều bị hắn làm cho tê dại, bụng dưới đau nhức khó chịu, cô nắm lấy áo trên vai hắn, không nhịn được thấp giọng hỏi hắn:
“Lục Thanh Hoài, anh xong chưa? Nhanh lên chút đi, em khó chịu quá, em muốn về nhà…”
“Nhà nào?” Lục Thanh Hoài vừa đỡ eo cô, vừa mạnh mẽ đụng vào người cô, đột nhiên hỏi cô.
“Về… Về nhà của chúng ta…” Tống Miên vẫn chưa nói xong câu cuối thì đã bị hắn đâm mạnh vào, suýt chút nữa bị ngã về phía sau.
“Anh hỏi em một lần nữa, em muốn về nhà nào?” Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng bình tĩnh mà u ám hỏi.
“Ôi, em không biết, Lục Thanh Hoài, em không biết, anh đừng ép em nữa. . . ”
Tống Miên bật khóc, cô sợ hãi cảm giác bị gò bó và áp bức trên người hắn, rõ ràng cô bắt đầu cự tuyệt trả lời câu hỏi của hắn
Vẻ mặt ủ rũ, Lục Thanh Hoài ôm lấy eo của cô, gia tốc lực va chạm, cho đến khi tinh dịch bắn vào cổ tử cung, lấp đầy tử cung của cô.
Tống Miên thở hổn hển vì lên đỉnh cả người mềm nhũn trong vòng tay hắn, nhếch nhác vô cùng.
Hắn ôm Tống Miên vào lòng, trầm mặc hồi lâu, cho đến khi dục vọng và hơi thở dịu đi, hắn cúi mắt vuốt tóc cô, nhẹ nhàng mà kiềm chế nói:
“Bé cưng, nếu anh thực sự phát điên lên, vậy thì anh sẽ không phải ở đây để hỏi ý kiến của em, mà là để trói em lại và làm tình với em cho đến khi em cho anh câu trả lời mà anh muốn nghe.”

Bình luận

Để lại bình luận