Chương 134

Rốt cuộc vẫn là Lục Thanh Hoài đưa cô về nhà.
Lúc đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở cổng khu chung cư, Lục Thanh Hoài dừng xe lại đi mua bông băng gạc cùng với thuốc nước.
Hắn không đi lên tầng, mà xử lý vết thương trên cánh tay cho Tống Miên ở trong xe rồi lại thả cô đi.
Tống Miên đóng cửa lại, dựa lên cánh cửa từ từ trượt uống, cuối cùng ngồi xụi lơ ở trên nền nhà.
Chỗ vết thương vẫn còn đang đau, nhưng điều đau đớn hơn lại là ở trong lòng.
Cô nhớ lại mọi việc đã xảy ra tối nay, nghĩ về tối hậu thư mà Lục Thanh Hoài đưa cho cô trước khi cô lên tầng.
Cuối cùng hắn cho cô thời gian nửa tháng, sau nửa tháng bất luận ra sao, hắn muốn cô cho hắn một câu trả lời rõ ràng.
Nước mắt với đau khổ đều chôn vùi trong bóng tối yên lặng vô tận, Tống Miên căm ghét sự nhỏ bé nhút nhát của bản thân.
Cô càng hung hăng, Lục Thanh Hoài sẽ chỉ tàn nhẫn hơn cô.
Hắn từ trước đến nay đều bình tĩnh xé toạc một số sự thật mà cô không muốn đối mặt, dễ khiến cô hiểu rõ được hắn rốt cuộc sự bất lực và giả tạo là như thế nào.
Cô không phải là chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn khỏi hắn thêm lần nữa, nhưng cô lại do dự, không nỡ từ bỏ việc học của bản thân, cũng lo sợ điều đang chờ đợi mình sẽ là gì nếu như bị Lục Thanh Hoài bắt lại.
Tống Miên đang chìm đắm trong buồn phiền, thì cánh cửa sau lưng đột nhiên rung vang tiếng gõ cửa rất lớn.
Tống Miên nước mắt lưng tròng đứng dậy khỏi mặt đất rồi mở cửa ra.
Cửa đột nhiên mở ra, bàn tay vỗ cửa của Lục Thanh Hoài sững lại giữa không trung.
Tống Miên chớp mắt, tầm mắt sáng lên được một chút thì nhìn thấy Lục Thanh Hoài, vẻ mặt sốt ruột lại mang theo sự kỳ lạ khó nói đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đang đau lòng, nên giọng nói nghẹn lời: “Sao anh vẫn chưa đi?”
“Sao không bật đèn? Vả lại hơn nửa đêm em cũng không hỏi xem là ai mà đã mở cửa dễ dàng như vậy, em…”
Sắc mặt Lục Thanh Hoài lạnh lùng cứng nhắc, hắn đợi ở dưới tầng rất lâu cũng không thấy Tống Miên bật đèn, lo cô đã xảy ra chuyện gì nên một mạch chạy lên tầng 6.
Ngay lúc này, hắn đang bình tĩnh đứng tại đây, sợi tóc trước trán thấm ướt mồ hôi bị không khí lạnh ở hành lang ùa tới quả thực có hơi lạnh.
Cũng do đó mà hắn đột nhiên không tiếp tục nói những lời trách mắng kia.
Hàng mi Tống Miên đọng lại nước mắt, bĩu môi tủi thân cắn môi nhẫn nhịn, giống hệt dáng vẻ lúc nhỏ bị mẹ quở trách vô cớ mà uất ức trốn ở trong góc nhà đợi hắn đến tìm cô còn mang tới cho cô sự an ủi, đáng thương như một con vật bị bỏ rơi.
Nhưng lúc đó cô thật thà hơn một chút, cô coi hắn là người để dựa dẫm và tin tưởng nhất, khi ấy hắn đã bảo vệ cả thế giới của cô.
Nhưng hiện tại cô chắc chắn không bao giờ được như vậy nữa, sẽ không tìm kiếm sự an ủi từ hắn, sẽ không ỷ lại vào hắn nữa, lòng cô chỉ muốn trốn chạy khỏi hắn.
Giọng nói của Lục Thanh Hoài trầm khàn không thể tả, mang theo một chút dịu dàng cùng với buồn bã.
Hắn xoa đôi má cô hết sức nhẹ nhàng, đầu ngón tay lành lạnh lau đi vệt nước mắt của cô rồi sau đó hỏi:
“Sao lại khóc rồi? Vẫn giống y như lúc nhỏ, trốn lén khóc nhè cũng không bật đèn, để cho anh phải lo lắng à?”
Mũi của Tống Miên chua xót, nước mắt rơi lã chã.
Cô rất muốn quay trở về lúc nhỏ hơn nữa cũng không muốn lớn lên, cho dù cô biết hắn sau này sẽ tồi tệ ra sao, cô vẫn yêu mến chút dịu dàng ấy của hắn.
Cô buồn bã nghẹn ngào gọi tên hắn: “Lục Thanh Hoài, anh…”
“Suỵt, bé con, anh biết em muốn nói gì.” Lục Thanh Hoài ôm khuôn mặt cô, lẩm bẩm bằng giọng nói khàn khàn, chặn lấy lời cô nói bằng đôi môi.
Bốn cánh môi mềm mại dính sát vào nhau, Lục Thanh Hoài chạm nhẹ lên môi cô vài lần rồi sau đó cúi người dùng sức ôm cô vào lòng, hắn thấp giọng nói bên tai cô như dỗ dành khuyên bảo:
“Anh biết em muốn nói gì, Miên Miên, nhưng mà không có khả năng đâu, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay, hơn nữa hôm nay quả thật anh…”
Giọng hắn đột nhiên nhỏ dần, hắn úp mặt vào hõm cổ của cô rồi cọ vào, giọng nói buồn rầu lộ rõ sự yếu đuối lại vừa tủi thân:
“Anh thật sự khó chịu lắm đấy bé cưng, anh cho em cả trái tim của anh, nhưng điều em nói với anh lại là anh vô dụng thế nào, anh, anh không biết còn có thể nói gì thêm nữa…”
Tới đây, bầu không khí căng thẳng lại vừa ngột ngạt luôn quẩn quanh hai người từ lúc ở phòng riêng đã hoàn toàn tan biến.
Hắn luôn luôn như vậy, cảm xúc hay thay đổi thất thường khiến người ta không đoán ra được, giây trước hắn vẫn còn đang lạnh mặt nói những lời tổn thương người khác nhất, giây tiếp theo hắn lại có thể đỏ mắt làm nũng cầu xin cô.
Mặc dù biết hắn đang cố tình tỏ ra yếu thế, giả bộ đáng thương muốn cố mềm lòng, nhưng Tống Miên vẫn không bị khống chế…
Lục Thanh Hoài thật sự chính là một thằng khốn nạn, tên đểu giả vô vàn tật xấu lại giỏi ngụy trang chỉ biết đày đọa người khác tới mức muốn chết.
Nhưng tên khốn nạn này vẫn đang trách móc cầu xin với cô một cách nũng nịu:
“Bé con, người khác có nói gì anh đều không quan tâm, duy nhất mình em thì không được, em không thể nói anh như thế… Em biết rõ anh yêu em nhất mà, em không thể vì anh chỉ có mỗi em, chỉ quan tâm em vì vậy mà cầm dao đâm vào nơi đau nhất, bé con à, anh thực sự… thực sự không chịu nổi.”
Tống Miên không hiểu được Lục Thanh Hoài là đang thật sự cảm thấy tỏ vẻ yếu đuối với cô nên quá mất mặt hay là lại đang chơi trò “giả vờ kiên cường”, tóm lại hai mắt hắn đỏ hoe đang kìm nén lại chút cảm xúc tan vỡ, buồn đau nói một câu không chịu nổi ở ngay cổ của cô là đã đi xa ra khỏi câu chuyện.
“Bây giờ nói những thứ kia thì chẳng có ý nghĩa gì, bé con, em cứ việc ngoan ngoãn, nghe lời trở về bên cạnh anh, anh hứa với em, anh sẽ học yêu em theo cách em muốn có được không?”
Câu hỏi này đến cùng cũng không có ai đáp lại, bởi vì Tống Miên hiểu rõ hắn mãi mãi sẽ không học được.
Nếu như hắn học được, bọn họ cũng không đến nỗi tình cảnh này.
Khoảng thời gian tiếp theo Lục Thanh Hoài không tiếp tục tới tìm cô nữa, nên Tống Miên được nghỉ xả hơi.
Nhưng Lục Thanh Hoài mỗi tối đều sẽ đúng 9 giờ gọi điện thoại cho cô, Tống Miên chưa bao giờ nhận cuộc gọi, cô sẽ nhìn điện thoại đổ chuông 50 giây rồi tự động tắt máy, tiếp tục làm việc của bản thân như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lục Thanh Hoài không gọi được cũng không để tâm, hắn sẽ chuyển sang gửi tin nhắn cho cô.
Tin nhắn rất dài, báo cáo những việc lớn việc nhỏ của hắn mà bản thân ngày hôm nay đã đi đâu, đã làm gì, hắn sẽ bóc phốt cấp dưới nói nhăng nói cuội khiến hắn buồn ngủ, cũng sẽ nói rất nhớ cô như đang làm nũng, nhưng tận phía cuối tin nhắn đều là một câu như nhau:
Bé con ngủ con, chúc em mơ đẹp.
Còn có cả một câu, anh mãi mãi yêu em.
Tống Miên mệt mỏi cả một ngày, cô cũng muốn bản thân được mơ đẹp.
Tối hôm nay cô lên giường sớm, nhưng nửa đêm lại bỗng dưng giật mình tỉnh dậy.
Đầu cô nhễ nhại mồ hôi, ngồi đờ đẫn ở trên giường, cô mơ thấy mẹ Tống.
Trong giấc mơ, cô vì không lấy Lục Thanh Hoài như mẹ muốn mà bị mẹ chửi như tát nước, mẹ Tống thậm chí còn cầm cốc thuỷ tinh ném vào cô.
Trên thực tế, cô đã vì chuyện này mà bị mẹ Tống chửi mắng đã hơn nửa tháng, những lời lẽ chê bai chửi bới đổ ập đánh vào cô, Tống Miên sớm đã thờ ơ, vừa mới bắt đầu cô còn mặc cho mẹ Tống mắng nhiếc, càng về sau cô bèn trực tiếp không nghe điện thoại.
Tống Miên thở ra một hơi, bật đèn trong phòng vén chăn xuống giường đi tới phòng khách uống nước.
Cô vừa đổ xong cốc nước còn chưa kịp uống thì nghe thấy tiếng điện thoại đang vang ở trong phòng.
Cô nhíu mày đi về phòng, vừa suy nghĩ xem ai có thể gọi điện cho cô vào lúc 3 giờ sáng.
Cầm điện thoại lên, ba chữ Lục Thanh Hoài bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“…”
“Âm hồn bất tán.”
Tống Miên lẩm bẩm bực bội bèn tắt điện thoại rồi vứt lên giường, tự mình đi ra ngoài uống nước.
Lúc quay trở về, điện thoại vẫn còn đang vang không ngừng nghỉ, cô ngắt cuộc gọi hắn vẫn gọi tới, Tống Miên sắp sửa tức chết tới nơi.
Cô bấm nhận cuộc gọi, nổi giận đùng đùng mà nói ra: “Lục Thanh Hoài, anh bị điên à? Hơn nửa đêm anh không ngủ được gọi điện thoại cho em làm gì?”
“Sao đột nhiên tỉnh dậy? Mơ thấy ác mộng sao?”
Giọng nói khác lạ trầm thấp mang theo sự quan tâm của Lục Thanh Hoài phát ra từ điện thoại, nhưng hắn ở đầu bên kia lại cực kỳ ồn ào, giống như có tiếng vang lốp bốp không ngừng, Tống Miên nghe không được rõ cho lắm.
Tống Miên không muốn để ý hắn rốt cuộc đang ở đâu đang làm gì, chỉ xem xét xung quanh góc phòng ngủ theo phản xạ rồi nói một cách nghi ngờ: “Sao anh biết được em đã tỉnh? Anh sẽ không lắp camera trong nhà em đấy chứ?”
Lục Thanh Hoài ngừng lại, không hề có cảm xúc gì mà đáp lại: “Ý tưởng này không tồi.”
Xem ra là chưa có lắp.
Tống Miên nhẹ nhõm ngồi xuống giường, kiên nhẫn hỏi hắn: “Anh gọi điện cho em là có chuyện gì à?”
Giọng của Lục Thanh Hoài cũng nhẹ nhàng đi, lại hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy là mơ thấy ác mộng sao?”
Tống Miên càng lúc càng cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi hắn: “Lục Thanh Hoài, anh rốt cuộc đang ở đâu?”
Lục Thanh Hoài im lặng một lúc, thành thật đáp lại: “Anh đang ở dưới nhà của em.”
Tống Miên thoáng chốc lao đến bên cửa sổ, vén mở rèm ra nhìn xuống dưới tầng, cô cuối cùng cũng biết được tiếng lốp bốp đó là cái gì.
Bên ngoài lại không hề biết đã mưa từ khi nào, mưa rơi không nhỏ, toàn bộ cây cối đều đang lắc lư trong cơn mưa gió.
Dưới tầng có một chiếc xe Porsche Panamera màu đen đang dừng đỗ ở ở ngay cạnh cột đèn đường đứng sừng sững trong cơn mưa bụi, nhưng điều càng dễ dàng nhìn thấy vẫn là người đàn ông tay đang cầm chiếc ô đen, mặc áo khoác dài màu đen, thân hình cao lớn đứng bất động trước xe tại nơi đó.
Mặc dù tầng trệt rất cao, mưa rơi rất lớn nên cô không nhìn thấy rõ được khuôn mặt, nhưng chính vào thời điểm này, sự cô đơn cùng với tĩnh lặng hết mức bao trùm khắp người Lục Thành Hoài đủ để lao xuyên qua thời gian lẫn không gian đi về phía cô.
Đôi mắt Tống Miên cay cay, bất giác lại muốn xuống tầng tìm hắn.
Nhưng Lục Thanh Hoài dường như biết được cô muốn làm gì, hắn di chuyển chiếc ô về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn căn phòng duy nhất đang sáng đèn, nhẹ giọng nói: “Miên Miên ngoan, đừng đi xuống, bên ngoài đang lạnh.”
Bước chân của Tống Miên bất ngờ dừng lại, nét mặt khó coi, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, tại sao cô phải xuống, cô xuống muốn làm cái gì.
Cô quay về trước cửa sổ, lại tiếp tục nhìn xuống tầng lần nữa, lại nghe thấy Lục Thanh Hoài bật cười nói: “Nhưng mà bé con à, anh không ngại việc em để cho anh lên đâu.”
Tống Miên mím môi, con xe kia quả nhiên là của hắn, nhưng cô mấy ngày nay đều thấy chiếc xe ấy đỗ ở dưới tầng, nếu như không phải hôm nay cô đột ngột tỉnh dậy, hắn định…
Cô đến cùng cũng biết được tại sao mỗi lần thấy hắn thì mặt hắn đều trắng bệch như ma, hơn nửa đêm không ngủ, ngày thường cũng không ăn uống đúng giờ giấc, hắn chính là đang làm hại cơ thể của chính mình.
Tống Miên cắn môi, trong lòng khó chịu từng đợt: “Lục Thanh Hoài, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh hơn nửa đêm không ngủ mà canh trừng ở dưới tầng nhà em, anh… anh trở về đi được không?”
“Bé con, anh chính là không ngủ được, anh đã mất ngủ lâu lắm rồi, em không ở bên cạnh anh, anh hoàn toàn không ngủ được.”
Lục Thanh Hoài nói xong có hơi tủi thân, lại có hơi tỏ ra trẻ con, ấm ức mà nói thêm: “Nhưng mà em không có anh thì lại ngủ ngon hơn, việc này đúng là không công bằng.”
Tống Miên im lặng một lúc rồi nói: “Anh có thể uống thuốc an thần.”
“Anh không muốn uống thuốc, thuốc đó đắng lắm, hơn nữa trước đó anh uống đều mau chóng nôn ra.” Lục Thanh Hoài nhìn người ở trên tầng, thấp giọng đáp.
Tống Miên đột nhiên nhớ ra hắn trước đó có nói hắn từng bị bệnh nặng, lần trước cô gọi điện hỏi Tống Vũ sau cùng lại biết được lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bệnh trầm cảm cùng với suy nhược thần kinh nghiêm trọng, bất kể ai nghe cũng không phải là một khoảng thời gian dễ dàng chịu đựng được.
Tống Miên không nói chuyện nữa, cô sợ bản thân vừa mở miệng thì lại nhượng bộ.
Lục Thanh Hoài có hơi bất đắc đĩ, giọng nói êm dịu gọi cô một tiếng: “Miên Miên.”
“Lục Thanh Hoài, anh quay về đi…” Giọng nói không vui của Tống Miên có hơi van nài.
Có lẽ Lục Thanh Hoài cũng đã mệt rồi, hắn trở nên hết sức dịu dàng dễ nói chuyện, hắn nhẹ nhàng nói: “Được rồi bé ngoan, anh đi đây.”
Tống Miên thấy hắn vẫy tay về phía trên tầng sau đó đi lên xe, cô khẽ ừ một tiếng.
“Mơ thấy ác mộng nếu sợ thì có thể lập tức gọi điện cho anh, đúng rồi, về sau trước khi đi ngủ nhớ hâm nóng một cốc sữa uống cho dễ ngủ.”
Tống Miên lẳng lặng nghe lời dặn dò dài dòng của hắn, đang muốn nói người nên uống sữa chính là hắn, thì bất ngờ nghe thấy hắn nói: “Không đúng, về sau trước khi đi ngủ hâm nóng sữa là nhiệm vụ của anh.”
Bên kia điện thoại im lặng, Lục Thanh Hoài lại nhắc nhở cô: “Bé con, thời hạn anh cho em chỉ còn lại một tuần thôi, em sẽ không để anh thất vọng đúng không?”
Tống Miên không đáp lại.
Lục Thanh Hoài nhìn màn mưa ở trên kính chắn gió, cần gạt nước đang hoạt động liên tục, nhưng dù sao cũng không thể ngăn nổi từng đợt nước mưa rơi xuống một cách dữ dội.
Thế nên hắn không cưỡng cầu Tống Miên trả lời câu hỏi của hắn nữa, chỉ ôn tồn mà nói: “Bé con đi ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Ừ.” Tống Miên đáp lại, thấy ánh đèn đuôi xe được lái rời đi, đối diện với cuộc gọi đã tắt, thấp giọng nói “Chúc ngủ ngon” gần như không thể nghe thấy.

Bình luận

Để lại bình luận