Chương 136

Mạnh Viễn và Tống Miên hẹn gặp mặt nhau trước cổng trung tâm thương mại vào lúc năm giờ chiều.
Cậu ấy đã chờ ở nơi đó từ sớm, thấy Tống Miên cầm ô đi về phía mình.
Tống Miên chủ động chào Mạnh Viễn.
Cô khó chịu suốt một ngày, vốn muốn báo với Mạnh Viễn một tiếng rằng hôm khác lại hẹn, nhưng cô lại lâm thời từ bỏ ý định đó.
Mạnh Viễn đáp lại một tiếng rồi nhìn cô chằm chằm.
Cô mang một chiếc khăn quàng cổ, che mặt kín mít chỉ chừa ra mỗi đôi mắt, mà đôi mắt cô đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, giọng nói của cô lúc nghe cũng có phần nghẹn ngào.
Cậu ấy sốt ruột hỏi: “Chị sao thế? Ngủ không ngon hay là bệnh rồi? Sao trông chị mệt mỏi thế.”
“Chị không sao, chỉ là tối qua không ngủ ngon giấc nên có hơi khó chịu.” Tống Miên tránh đi tầm mắt của cậu ấy, chủ động đi về phía trước, vừa đi vừa nói khẽ. “Chúng ta mau vào đi, tranh thủ thời gian mà mua nhanh lên. Dự báo thời tiết nói rằng lát nữa sẽ có mưa đá, cũng không biết có thật hay không nữa.”
Thấy Tống Miên chỉ nói qua loa cho qua, Mạnh Viễn cũng không ép hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo sau Tống Miên.
Chờ đến khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã sớm đen kịt, ngoài trời không chỉ có mưa đá mà còn đổ mưa to.
Tống Miên mua quần áo mới cho mấy đứa bé nhỏ tuổi nhất trong viện, lại mua một vài món đồ chơi và sách vở cho mấy đứa lớn hơn. Những thứ nặng đều do Mạnh Viễn chủ động xách, Tống Miên chỉ cần xách mấy chiếc túi đựng quần áo.
Họ đứng đợi hơn hai mươi phút ở ven đường mới chờ được một chiếc taxi không có khách.
Thấy mưa càng lúc càng lớn, Tống Miên quay lại nói với Mạnh Viễn: “Hay là đêm nay em ở tạm nhà chị một đêm đi, chị thấy cơn mưa này không thể ngừng được ngay đâu.”
“Không sao, em còn có vài việc, phải quay lại trường.” Mạnh Viễn nói.
Tống Miên không nói thêm gì nữa, nhưng tài xế lại chủ động đề nghị: “Cậu nhóc, tôi thấy cậu nên nghe lời bạn gái ngoan ngoãn ở nhà đi, các cậu không thấy thông báo của đài khí tượng đã đăng báo động sấm chớp màu vàng rồi à? Không có chuyện gì thì đừng có ra ngoài đi dạo lung tung, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Mạnh Viễn nghe thấy hai chữ “bạn gái” từ miệng tài xế taxi thì cả người lập tức cứng đờ.
Cậu ấy nhìn về phía Tống Miên theo bản năng, đầu óc trống rỗng, sau đó cậu ấy không hề nghe thấy được những gì mà tài xế nói nữa.
Tống Miên lại chẳng có phản ứng gì, chỉ mỉm cười nhìn tài xế qua kính chiếu hậu trên xe, nói: “Chú nói đúng đấy, trời tối đen thế này mà còn đổ mưa to, Tiểu Viễn, em cầm nhiều đồ đạc như thế mà về đúng là không tiện cho lắm, vẫn nên ở tạm lại chỗ chị một đêm đi.”
Mạnh Viễn nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của Tống Miên, ngơ ngác gật đầu, tuy nhiên giây kế tiếp cậu ấy đã cảm thấy lạnh lẽo giống như bị người ta dội một chậu nước đá từ trên đầu xuống.
Tống Miên không biết là lấy đâu ra tâm trạng rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm với tài xế, cô nói: “Nhưng mà bác tài này, bác hiểu lầm rồi, đây là em cháu, năm nay mới đậu lớn học. Cậu ấy học giỏi lắm, là trạng nguyên ở quê chúng cháu.”
Tống Miên vẫn luôn mỉm cười, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, thoạt nhìn thật sự giống như một người chị tốt kiêu ngạo vì đứa em trai của mình.
Tài xế nghe cô nói thế cũng liên tục xin lỗi, nói rằng hai người họ thoạt nhìn không giống nhau mới lắm miệng, Tống Miên mỉm cười bảo rằng hai người không phải là chị em ruột nhưng lại thân thiết hơn cả ruột thịt.
Mạnh Viễn mím chặt môi, không nói lời nào, nhìn Tống Miên chằm chằm.
Tống Miên nhận thấy ánh mắt của cậu ấy thì cũng không trốn tránh mà nhìn lại, rất dịu dàng như chẳng rõ vì sao lại có một chút bao dung giống như nhìn thấu hết vạn vật trên thế gian.
Việc đã đến nước này thì chẳng cần nói thêm gì nữa.
Hốc mắt Mạnh Viễn chua xót, chủ động tránh đi ánh mắt của Tống Miên.
Móng tay của cậu ấy đâm sâu vào lòng bàn tay, trái tim run rẩy đau đớn từng cơn.
Vào giờ khắc này cậu ấy rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, trước kia vào cái ngày khai giảng Mạnh trại, cậu ấy đã lặng lẽ nảy sinh tình cảm không nên có với cô thế nào, đến cuối cùng lại bị chính bản thân cậu ấy lặng lẽ dập tắt nó.
Tất cả những suy nghĩ không nên mơ ước và không muốn bất kỳ ai biết, từ đây đã lặng yên chôn vùi trong đêm mưa này.
Xe dừng lại ở dưới sân của tiểu khu, lúc xuống xe Tống Miên nhìn về phía ngọn đèn đường kia như một bản năng, nơi đó không có ai cả.
Mạnh Viễn đứng ở sau cô hỏi cô nhìn gì thế, cô tỏ ra không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, đáp lại một câu không có gì rồi xách một đống đồ đạc lớn lên lầu.
Nhà của Tống Miên có một phòng ngủ và một phòng khách, cô lấy cho Mạnh Viễn một chiếc chăn dày, để cho cậu ấy ngủ tạm trong phòng khách một đêm.
Sáng hôm sau hai người đều có tiết học sáng, vậy nên cùng nhau ra khỏi nhà.
Vừa mới đi đến dưới lầu, Tống Miên đang nói với Mạnh Viễn rằng hai người sẽ tùy tiện ăn sáng ở một cửa hàng bán đồ ăn sáng trước cổng tiểu khu, lúc quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đang dừng ở ven đường.
Bước chân của Tống Miên đột nhiên khựng lại, đứng bất động tại chỗ. Ánh mắt của cô nhìn vào bên trong cửa sổ xe đã hạ xuống.
Lục Thanh Hoài đang vô cảm mà nhìn Mạnh Viễn ở phía sau cô.
Xong rồi, cô hoàn toàn xong đời rồi.
Cô thật sự sẽ phải chết.
Lục Thanh Hoài xuống xe, cầm ô đi từng bước về phía bọn họ.
Tống Miên giống như rơi vào trong hầm băng, máu trong cơ thể đều chảy ngược lên đầu. Cô sợ hãi đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, sau đó trơ mắt nhìn Lục Thanh Hoài càng lúc càng đến gần mà cơ thể lại nặng nề chẳng thể nhúc nhích được nổi.
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, cô khẽ nói: “Mạnh Viễn, em chạy đi, chạy ngay đi.”
Mạnh Viễn cũng nhận ra được áp suất khủng bố trên người Lục Thanh Hoài, cậu ấy nhìn Tống Miên một cái thật lâu, sau đó bước lên trước một bước che ở trước người cô.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Lục Thanh Hoài hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào.
Hắn cũng chẳng hề liếc nhìn Tống Miên lấy một cái, thẳng tay ném chiếc ô trong tay xuống sau đó túm cổ áo của Mạnh Viễn, kéo cậu ấy về phía tòa cao ốc bỏ hoang ở phía sau khu dân cư.
“Đừng mà, Lục Thanh Hoài, không cần như thế… Anh đừng làm như vậy, mọi chuyện không giống như anh nghĩ đâu…” Tống Miên cố gắng hết sức túm lấy cánh tay của Lục Thanh Hoài, run giọng cầu xin hắn.
Trong mắt Lục Thanh Hoài hiện lên một tia chán ghét, hất văng cô ra, túm lấy cổ áo Mạnh Viễn tiếp tục đi về phía đó.
Mạnh Viễn bị Lục Thanh Hoài kéo lê đến bên cạnh một cây lớn thụ. Cậu ấy bị động tác đẩy Tống Miên của hắn chọc giận, đột nhiên vung tay đấm vào mặt Lục Thanh Hoài một cái, đánh khuôn mặt của hắn đến tê dại, khóe miệng chảy máu.
Lục Thanh Hoài nhất thời không đề phòng, cơ thể lảo đảo một lát. Hắn siết chặt quai hàm, lãnh đạm liếc Mạnh Viễn, sau đó bắt đầu thong thả ung dung mà vén tay áo.
Tống Miên vội vàng che chở ở trước người Mạnh Viễn, không ngừng lắc đầu với Lục Thanh Hoài: “Lục Thanh Hoài, đừng, xin anh đừng làm thế…”
Trời mưa không lớn lắm, nhưng tầm mắt vẫn có phần hơi mơ hồ.
Nụ cười tươi rói kia của Lục Thanh Hoài vừa dối trá mà lại vừa lạnh lẽo như băng, theo động tác của hắn, Tống Miên thấy được trên mu bàn tay hắn vẫn còn dấu ứ máu bầm tím để lại sau khi truyền dịch, hắn hẳn là vẫn đang sốt.
Tống Miên vừa muốn nói thêm gì đó đã bị hắn cắt ngang. Hắn mỉm cười, trong mắt không hề có chút cảm xúc gì, nói: “Đây là đáp án của em à?”
Hắn dừng một chút, hỏi tiếp:
“Tống Miên, hai người làm chưa? Em muốn trả thù anh phải không?”

Bình luận

Để lại bình luận