Chương 111

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt thanh tú của Nguyên Sắt Sắt. Nàng nằm trong vòng tay Dư Tu Bách, cơ thể mệt mỏi nhưng lại tràn đầy cảm giác ấm áp. Đêm qua, hắn đã khiến nàng trải qua những cung bậc cảm xúc chưa từng có, từ ngượng ngùng đến mê đắm, từ đau đớn đến khoái lạc. Giờ phút này, nhìn hắn ngủ say bên cạnh, lông mày giãn ra, khóe môi khẽ cong, nàng không khỏi mỉm cười.
“Biểu ca… huynh thật là…” Nguyên Sắt Sắt thì thầm, ngón tay khẽ chạm vào má hắn, cảm nhận hơi ấm từ làn da. Nàng muốn đánh thức hắn, nhưng lại không nỡ. Hắn đêm qua rõ ràng rất mệt, nhưng vẫn không quên ôm nàng thật chặt, như sợ nàng sẽ biến mất.
Dư Tu Bách khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra, bắt gặp ánh mắt long lanh của nàng. “Sắt Sắt, nàng dậy rồi?” Giọng hắn còn ngái ngủ, nhưng mang theo sự dịu dàng khiến lòng nàng tan chảy. Hắn vươn tay, kéo nàng vào lòng, môi khẽ chạm lên trán nàng. “Có mệt không? Ta đêm qua… có hơi quá không?”
Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực hắn. “Huynh còn hỏi! Huynh rõ ràng cố ý, nói là sẽ nhẹ, nhưng mà…” Nàng ngừng lại, không biết nói tiếp thế nào, chỉ cảm thấy cả người nóng ran. Hắn đêm qua đúng là không buông tha nàng, mỗi lần nàng nghĩ đã xong, hắn lại tìm cách khơi dậy ngọn lửa trong nàng, khiến nàng kêu khẽ không biết bao nhiêu lần.
Dư Tu Bách bật cười, ôm nàng chặt hơn. “Sắt Sắt, nàng đáng yêu như vậy, ta làm sao kiềm chế được? Với lại, nàng là thê tử của ta, ta không thương nàng thì thương ai?” Hắn trêu chọc, nhưng ánh mắt lại tràn đầy chân thành. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn khiến tim nàng đập loạn.
“Biểu ca, huynh đừng… mới sáng mà…” Nguyên Sắt Sắt đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể ngăn được hắn. Dư Tu Bách khẽ cười, tay lần xuống eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình. “Sắt Sắt, sáng nay nàng vẫn đẹp như đêm qua, ta không nhịn được…” Hắn thì thầm, môi lướt qua cổ nàng, để lại những dấu hôn nhạt.
Nguyên Sắt Sắt khẽ run, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Nàng biết nếu cứ để hắn tiếp tục, e là cả ngày hôm nay nàng sẽ không rời nổi giường. “Biểu ca, hôm nay chúng ta còn phải bái kiến cha mẹ, huynh… huynh đừng làm loạn!” Nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng giọng nói lại mềm mại, chẳng có chút uy lực.
Dư Tu Bách dừng lại, nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, không nhịn được mà bật cười. “Được, ta nghe nàng. Nhưng Sắt Sắt, tối nay nàng đừng hòng thoát.” Hắn nháy mắt, giọng nói mang theo ý trêu đùa, nhưng cũng là lời hứa hẹn.
Nguyên Sắt Sắt bĩu môi, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, bỗng nhiên nghĩ đến những ngày sắp tới. Họ sẽ sớm trở về Giao Châu, nơi cát vàng gió lạnh, nơi nàng từng lớn lên với cơ thể yếu ớt. Liệu nàng có thể thích nghi với cuộc sống làm thê tử của một tướng quân? Liệu sức khỏe của nàng có đủ để ở bên hắn lâu dài?
“Biểu ca, huynh sẽ luôn ở bên ta, đúng không?” Nguyên Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn, mang theo chút lo lắng không che giấu.
Dư Tu Bách sững người, sau đó ôm nàng chặt hơn. “Sắt Sắt, ta thề, dù có chuyện gì, ta cũng sẽ không rời xa nàng. Nàng là tất cả của ta.” Hắn nói, giọng nói kiên định, như muốn xua tan mọi lo âu trong lòng nàng.
Nguyên Sắt Sắt mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có một tia bất an. Nàng biết, Giao Châu không chỉ có gió cát, mà còn có những sóng gió từ gia đình Dư gia, từ chiến sự, và cả những bóng hình từ quá khứ như Chu Thấm Nhiên. Nhưng giờ phút này, trong vòng tay hắn, nàng chỉ muốn tin rằng, chỉ cần có hắn, nàng sẽ vượt qua tất cả.
Ngoài cửa, tiếng nha hoàn nhẹ nhàng vang lên, nhắc nhở họ đến giờ chuẩn bị bái kiến trưởng bối. Dư Tu Bách giúp nàng chỉnh trang y phục, động tác dịu dàng nhưng không quên trêu chọc vài câu, khiến nàng vừa thẹn vừa cười. Hai người nắm tay bước ra khỏi phòng hỷ, ánh nắng chiếu lên gương mặt họ, như báo hiệu một khởi đầu mới, dù phía trước có thể là phong ba bão táp.

Bình luận

Để lại bình luận