Chương 113

Vài ngày sau, đoàn người đến doanh trại chính ở Giao Châu. Dư Tu Bách bận rộn với việc tiếp quản công việc từ phụ thân, Dư Chú, trong khi Nguyên Sắt Sắt được sắp xếp ở một khu riêng, có nha hoàn và thái y chăm sóc. Sức khỏe nàng không ổn định, thường xuyên mệt mỏi, khiến Dư Tu Bách dù bận đến đâu cũng dành thời gian ở bên nàng.

Một buổi chiều, gió cát thổi mạnh, Nguyên Sắt Sắt ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng Dư Tu Bách đang chỉ huy binh sĩ luyện tập. Hắn mặc giáp bạc, thân hình cao lớn, mỗi động tác đều toát lên khí thế mạnh mẽ. Nàng mỉm cười, nhưng trong lòng lại lo lắng. Nàng biết, Giao Châu không chỉ là nơi chiến sự căng thẳng, mà còn là nơi Dư Chú, phụ thân của Dư Tu Bách, đang ngày càng khắc nghiệt với hắn.

“Sắt Sắt, nàng lại nhìn ta đắm đuối thế à?” Dư Tu Bách đẩy cửa bước vào, trên người còn dính chút bụi cát, nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ. Hắn ngồi xuống bên nàng, kéo tay nàng đặt lên lòng bàn tay mình. “Nàng thấy ta có anh tuấn không?”

Nguyên Sắt Sắt bật cười, đấm nhẹ vào ngực hắn. “Biểu ca, huynh lúc nào cũng tự luyến thế! Ta chỉ… chỉ nhìn phong cảnh thôi.” Nàng nói, nhưng đôi má ửng hồng đã tố cáo sự thật.

“Phong cảnh? Vậy để ta cho nàng ngắm phong cảnh đẹp hơn.” Dư Tu Bách nháy mắt, kéo nàng vào lòng, không để nàng kịp phản kháng. Hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng, nụ hôn mang theo chút bụi cát và mùi mồ hôi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy an tâm lạ thường.

“Biểu ca, huynh vừa luyện binh xong, người toàn cát là cát…” Nguyên Sắt Sắt đẩy hắn ra, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Nàng thích sự gần gũi này, thích cách hắn luôn tìm cách làm nàng vui, dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt.

Dư Tu Bách khẽ cười, bàn tay vuốt ve má nàng. “Sắt Sắt, nàng chê ta bẩn? Vậy để ta tắm, rồi… tiếp tục chăm sóc nàng, được không?” Hắn trêu, ánh mắt nóng rực lướt qua gương mặt nàng, khiến nàng đỏ mặt.

“Biểu ca, huynh… huynh đừng nói lung tung!” Nguyên Sắt Sắt lí nhí, nhưng cơ thể lại vô thức dựa sát vào hắn. Nàng biết, hắn luôn có cách khiến nàng quên đi mệt mỏi, quên đi những lo lắng về sức khỏe và tương lai.

Dư Tu Bách bế nàng lên, đặt xuống giường, động tác nhẹ nhàng như sợ nàng vỡ. “Sắt Sắt, nàng nghỉ ngơi chưa đủ, để ta giúp nàng thư giãn.” Hắn thì thầm, bàn tay lần mò cởi y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn. Hắn cúi xuống, môi lướt qua cổ nàng, xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa, khiến nàng khẽ rên.

“Biểu ca… ở đây… có người qua lại…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, cố nhắc nhở, nhưng khoái cảm từ những cái chạm của hắn khiến nàng không thể kháng cự. Nàng bám vào vai hắn, móng tay khẽ cào lên làn da, để lại những vết đỏ nhạt.

“Không ai dám vào đâu, Sắt Sắt, nàng chỉ cần ngoan ngoãn để ta yêu thương.” Dư Tu Bách thì thầm, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, khéo léo khơi dậy ngọn lửa trong nàng. Hắn chậm rãi tiến vào, cảm nhận sự ấm nóng bao bọc, khiến hắn thở gấp. “Sắt Sắt, nàng thật chặt… ta yêu nàng…”

Nguyên Sắt Sắt cong người, tiếng rên ngọt ngào vang lên, hòa cùng tiếng gió cát ngoài cửa. Hai người quấn quýt, quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt. Nhưng trong khoảnh khắc mê đắm, một tiếng gọi từ bên ngoài phá vỡ không gian.

“Tiểu tướng quân! Đại tướng quân triệu người đến nghị sự!” Giọng binh sĩ vang lên, khiến Dư Tu Bách khựng lại. Hắn nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia không vui, nhưng vẫn dịu dàng hôn lên trán Nguyên Sắt Sắt. “Sắt Sắt, chờ ta trở lại, được không?”

Nguyên Sắt Sắt gật đầu, ánh mắt lưu luyến. Nàng biết, Dư Chú không chỉ là phụ thân của hắn, mà còn là một bóng tối lớn trong cuộc sống của họ. Nàng nắm tay hắn, thì thầm. “Biểu ca, cẩn thận.”

Dư Tu Bách mỉm cười, siết tay nàng, rồi đứng dậy rời đi. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Nguyên Sắt Sắt cảm nhận được một tia bất an. Giao Châu không chỉ là nơi họ xây dựng tổ ấm, mà còn là nơi những sóng gió đang chờ đợi.

Bình luận

Để lại bình luận