Chương 115

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 115

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sáng hôm sau, Nguyên Sắt Sắt tỉnh dậy trong vòng tay Dư Tu Bách. Cơ thể nàng còn chút mệt mỏi sau đêm qua, nhưng lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt hắn khi ngủ, lông mày giãn ra, khóe môi cong nhẹ, khiến nàng không nhịn được mà mỉm cười. “Biểu ca, huynh thật đẹp…” Nàng thì thầm, ngón tay chạm vào má hắn, cảm nhận hơi ấm.

Dư Tu Bách mở mắt, bắt gặp ánh mắt nàng, liền kéo nàng sát hơn. “Sắt Sắt, nàng lại ngắm ta trộm à? Hửm?” Hắn trêu, giọng ngái ngủ nhưng mang theo ý cười. Hắn hôn lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn khiến tim nàng đập loạn.

“Biểu ca, huynh đừng trêu ta nữa! Hôm nay huynh còn phải ra doanh trại, đừng làm trễ việc.” Nguyên Sắt Sắt đẩy hắn ra, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, rõ ràng thích sự gần gũi này.

Dư Tu Bách bật cười, nhưng không buông nàng. “Sắt Sắt, nàng quan tâm ta thế, ta thật muốn ở lại đây cả ngày với nàng.” Hắn thì thầm, bàn tay vuốt ve eo nàng, ánh mắt lóe lên tia gian xảo. Hắn cúi xuống, hôn lên cổ nàng, để lại một dấu hôn nhạt, khiến nàng khẽ run.

“Biểu ca, huynh… huynh đừng làm loạn!” Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, cố đẩy hắn, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể kháng cự. Nàng biết, hắn chỉ cần một cái chạm, nàng đã không thể giữ được bình tĩnh.

Dư Tu Bách dừng lại, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, lòng chợt mềm nhũn. “Được, ta nghe nàng. Nhưng Sắt Sắt, tối nay nàng phải bù cho ta.” Hắn nháy mắt, đứng dậy chỉnh trang y phục, nhưng không quên quay lại hôn nàng lần nữa trước khi rời đi.

Nguyên Sắt Sắt ngồi trong lều, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, lòng chợt dâng lên một tia bất an. Nàng nghe nha hoàn kể, Dư Chú gần đây ngày càng khó tính, không chỉ gây áp lực cho Dư Tu Bách mà còn nghi ngờ lòng trung thành của hắn với triều đình. Điều này khiến nàng lo lắng, sợ rằng mâu thuẫn giữa cha con sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ.

Buổi trưa, một tin tức bất ngờ đến. Thái y sau khi bắt mạch cho Nguyên Sắt Sắt, thận trọng báo rằng nàng có khả năng đang mang thai. Nàng sững sờ, tay vô thức đặt lên bụng, vừa vui mừng vừa lo lắng. Nàng muốn chia sẻ tin này với Dư Tu Bách ngay lập tức, nhưng lại sợ hắn vì lo cho nàng mà phân tâm trong lúc quân vụ căng thẳng.

Đêm đó, khi Dư Tu Bách trở về, nàng quyết định chờ thời điểm thích hợp để nói. Thấy hắn mệt mỏi, nàng kéo hắn ngồi xuống, tự tay lau mồ hôi trên trán hắn. “Biểu ca, huynh vất vả rồi. Để ta chăm sóc huynh, được không?” Nàng nói, giọng mềm mại, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng vào lòng. “Sắt Sắt, chỉ cần có nàng, ta không thấy khổ.” Hắn hôn lên môi nàng, bàn tay lần mò cởi y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn. Hắn cúi xuống, hôn từ cổ nàng xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa, khiến nàng rên khẽ. “Biểu ca… nhẹ chút… ta… ta có chuyện muốn nói…” Nàng thì thầm, nhưng khoái cảm khiến nàng không thể nói tiếp.

Dư Tu Bách dừng lại, nhìn nàng với sự tò mò. “Chuyện gì? Nàng nói đi, ta nghe.” Hắn nói, nhưng tay vẫn không rời khỏi cơ thể nàng, ngón tay khẽ vuốt ve nơi nhạy cảm, khiến nàng thở gấp.

Nguyên Sắt Sắt cắn môi, lấy hết can đảm. “Biểu ca… ta… ta có thể đang mang thai…” Nàng nói, giọng run run, ánh mắt lo lắng nhìn phản ứng của hắn.

Dư Tu Bách sững người, sau đó ánh mắt sáng rực, kéo nàng vào lòng, hôn nàng thật sâu. “Sắt Sắt, nàng nói thật? Ta… ta sắp làm cha?” Hắn thì thầm, giọng tràn đầy vui sướng. Hắn cúi xuống, hôn lên bụng nàng, động tác dịu dàng như sợ làm tổn thương. “Sắt Sắt, cảm ơn nàng, nàng là món quà quý giá nhất của ta.”

Nguyên Sắt Sắt mỉm cười, nước mắt lấp lánh. Nhưng niềm vui chưa kéo dài, một binh sĩ gõ cửa, báo rằng Dư Chú triệu Dư Tu Bách đến ngay lập tức vì có tin Đông Di quấy nhiễu biên giới. Dư Tu Bách nhíu mày, ôm nàng thật chặt trước khi rời đi. “Sắt Sắt, chờ ta, ta sẽ bảo vệ nàng và con.”

Nhìn bóng lưng hắn, Nguyên Sắt Sắt siết chặt tay, cầu mong mọi sóng gió sẽ qua, để họ có thể cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Bình luận

Để lại bình luận