Chương 116

Gió cát Giao Châu gào thét, mang theo hơi lạnh cắt da. Doanh trại chìm trong không khí căng thẳng khi tin tức Đông Di quấy nhiễu biên giới ngày càng rõ ràng. Dư Tu Bách bận rộn ngày đêm, vừa xử lý quân vụ, vừa đối mặt với những lời trách móc gay gắt từ Dư Chú. Nhưng trong lòng hắn, hình ảnh Nguyên Sắt Sắt với tin vui nàng mang thai luôn là ngọn lửa sưởi ấm, khiến hắn không ngừng tiến lên.

Đêm khuya, khi ánh trăng mờ nhạt chiếu qua lều, Dư Tu Bách trở về, trên người còn vương mùi khói bụi và mồ hôi. Hắn bước vào, thấy Nguyên Sắt Sắt ngồi bên bàn, tay nhỏ cầm kim chỉ, đang thêu một chiếc áo nhỏ xinh, rõ ràng là chuẩn bị cho đứa con chưa ra đời. Gương mặt nàng dưới ánh nến đỏ ửng, đôi mắt long lanh, khiến trái tim hắn chợt mềm nhũn.

“Sắt Sắt, nàng còn chưa ngủ?” Dư Tu Bách khẽ gọi, giọng trầm ấm nhưng mang theo chút mệt mỏi. Hắn ngồi xuống bên nàng, bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cảm nhận sự mềm mại. “Đã khuya, nàng mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Nguyên Sắt Sắt mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn. “Biểu ca, ta đợi huynh. Thấy huynh vất vả, ta muốn làm gì đó cho con, cho huynh… để huynh vui.” Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, như muốn xua tan mọi muộn phiền của hắn.

Dư Tu Bách cúi đầu, hôn lên trán nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào da nàng. “Sắt Sắt, nàng chỉ cần ở bên ta, ta đã vui lắm rồi.” Hắn thì thầm, bàn tay lần mò vuốt ve eo nàng, động tác dịu dàng nhưng mang theo sự chiếm hữu. Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, ánh mắt nóng rực lướt qua gương mặt nàng, dừng lại ở đôi môi mọng đỏ. “Nhưng nàng như vậy… thật khiến ta không kiềm được.”

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, tay nhỏ đẩy nhẹ ngực hắn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. “Biểu ca, huynh… huynh đừng trêu ta! Ta đang mang thai, huynh phải nhẹ nhàng chứ!” Nàng nói, giọng mang chút nũng nịu, nhưng lại vô tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng hắn.

“Nhẹ nhàng? Được, ta sẽ nhẹ.” Dư Tu Bách nháy mắt, giọng trầm khàn, mang theo ý trêu đùa. Hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng, nụ hôn ban đầu dịu dàng, như muốn an ủi, nhưng chẳng mấy chốc trở nên mãnh liệt. Hắn mút lấy môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt, khiến nàng khẽ rên, tay nhỏ bám chặt vào vai hắn.

“Sắt Sắt, nàng ngọt quá…” Hắn thì thầm, bàn tay khéo léo cởi bỏ y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh nến. Hắn hôn từ cổ nàng xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực, nơi hai bầu ngực đầy đặn khẽ run theo nhịp thở. Hắn ngậm lấy nhũ hoa hồng hào, mút mát thật chậm, như đang thưởng thức một món trân phẩm, khiến nàng cong người, phát ra tiếng rên ngọt ngào.

“Biểu ca… đừng… ở đó… ta… ta chịu không nổi…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, móng tay khẽ cào lên lưng hắn, để lại những vết đỏ nhạt. Nàng muốn kháng cự, nhưng cơ thể lại thành thật đáp lại, từng đợt khoái cảm khiến nàng chìm vào cơn mê.

Dư Tu Bách ngẩng đầu, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Sắt Sắt, nàng đẹp quá… ta muốn nàng mãi mãi là của ta.” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống bụng nàng, khẽ vuốt ve nơi đứa con đang lớn lên, rồi tiếp tục di chuyển xuống nơi bí ẩn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng trêu đùa, cảm nhận sự ẩm ướt, khiến nàng khẽ run, tiếng rên càng thêm quyến rũ.

“Biểu ca… huynh… huynh xấu lắm…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn, vừa thẹn vừa chờ mong. Nàng biết, hắn luôn biết cách khiến nàng quên đi mọi lo lắng, chỉ còn lại sự gắn bó mãnh liệt giữa hai người.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng nằm xuống chăn, cẩn thận để nàng thoải mái. Hắn cởi bỏ y phục mình, để lộ thân hình rắn rỏi, từng đường nét cơ bắp ánh lên dưới ánh nến. Hắn cúi xuống, hôn nàng thật sâu, đồng thời chậm rãi tiến vào, từng nhịp đều dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. “Sắt Sắt, ta sẽ cẩn thận, nàng yên tâm…” Hắn thì thầm, cảm nhận sự ấm nóng bao bọc, khiến hắn thở gấp.

Nguyên Sắt Sắt bám chặt vào hắn, tiếng rên ngọt ngào vang lên, hòa cùng tiếng thở gấp của hắn. Hắn di chuyển chậm rãi, mỗi nhịp đều như muốn khắc sâu tình yêu này vào cơ thể nàng. Nàng cong người, đáp lại hắn, hai người quấn quýt dưới ánh nến, như muốn quên đi mọi sóng gió ngoài kia. Đêm Giao Châu lạnh giá, nhưng trong lều, chỉ có hơi ấm và sự mê đắm của họ.

Khi mọi thứ lắng xuống, Dư Tu Bách ôm nàng vào lòng, tay khẽ vuốt bụng nàng. “Sắt Sắt, nàng và con là tất cả của ta. Ta sẽ bảo vệ hai người, dù có chuyện gì.” Hắn nói, giọng kiên định, như lời thề dưới ánh trăng.

Bình luận

Để lại bình luận