Chương 118

Doanh trại Giao Châu chìm trong không khí ngột ngạt khi tin tức Đông Di chuẩn bị tấn công lan truyền. Dư Tu Bách ngày đêm bận rộn, vừa huấn luyện binh sĩ, vừa lên kế hoạch phòng thủ, nhưng ánh mắt hắn luôn hướng về lều của Nguyên Sắt Sắt, nơi nàng đang mang trong mình đứa con đầu lòng. Hắn biết, chiến sự lần này không chỉ là thử thách với Giao Châu, mà còn với hạnh phúc mà hắn và nàng đang xây dựng.

Đêm đó, gió cát rít mạnh, Dư Tu Bách trở về lều muộn hơn thường lệ. Hắn cởi giáp, trên người còn vương mùi khói bụi và mồ hôi, nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ khi thấy Nguyên Sắt Sắt ngồi bên bàn, tay nhỏ cầm một chiếc khăn thêu hình đôi uyên ương. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, nụ cười dịu dàng như xua tan mọi mệt mỏi trong lòng hắn.

“Biểu ca, huynh về rồi!” Nguyên Sắt Sắt đứng dậy, bước đến ôm lấy hắn, không màng bụi cát bám trên áo. “Huynh vất vả quá, ta lo cho huynh…” Nàng thì thầm, giọng nhỏ nhẹ, nhưng tràn đầy yêu thương. Nàng khẽ vuốt má hắn, cảm nhận hơi ấm, lòng chợt xót xa khi thấy đôi mắt hắn hằn lên sự mệt mỏi.

Dư Tu Bách cúi xuống, hôn lên trán nàng, bàn tay rắn chắc siết chặt eo nàng. “Sắt Sắt, có nàng đợi ta, ta không thấy khổ.” Hắn nói, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia lo lắng. Hắn không muốn nàng biết, Dư Chú đã ra lệnh cho hắn dẫn quân ra trận, một nhiệm vụ nguy hiểm có thể khiến hắn không kịp trở về trước khi nàng sinh con.

Nguyên Sắt Sắt nhận ra sự khác lạ, kéo hắn ngồi xuống, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ hắn. “Biểu ca, huynh đừng giấu ta. Có chuyện gì, huynh nói với ta, được không?” Nàng nói, giọng kiên định, ánh mắt lấp lánh như muốn nhìn thấu tâm can hắn.

Dư Tu Bách sững người, không nỡ để nàng lo, nhưng cũng không muốn giấu nàng. Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm chặt nàng vào lòng. “Sắt Sắt, Đông Di sắp tấn công. Cha ta… muốn ta dẫn quân chặn địch. Nhưng ta thề, ta sẽ trở về, vì nàng và con.” Hắn nói, giọng run run, bàn tay vuốt ve bụng nàng, nơi đứa con đang lớn lên.

Nguyên Sắt Sắt cắn môi, nước mắt lấp lánh, nhưng nàng cố nén. “Biểu ca, huynh phải bình an trở về. Ta và con… sẽ đợi huynh.” Nàng thì thầm, chủ động hôn lên môi hắn, nụ hôn mang theo sự ỷ lại và quyết tâm. Nàng muốn dùng tình yêu của mình tiếp thêm sức mạnh cho hắn, muốn hắn biết, dù có sóng gió, nàng sẽ luôn là hậu phương vững chắc.

Dư Tu Bách đáp lại nụ hôn, đầu lưỡi quấn quýt, mãnh liệt như muốn nuốt trọn nàng. “Sắt Sắt, nàng là tất cả của ta…” Hắn thì thầm, bàn tay khéo léo cởi y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh nến. Hắn hôn từ cổ nàng xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa hồng hào, mút mát thật chậm, khiến nàng cong người, tiếng rên ngọt ngào vang lên.

“Biểu ca… huynh… nhẹ chút… ta… ta đang mang thai…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay nhỏ bám vào vai hắn, móng tay khẽ cào lên làn da rắn chắc. Nàng muốn nhắc hắn cẩn thận, nhưng khoái cảm dâng trào khiến nàng không thể kháng cự.

Dư Tu Bách ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhưng tràn đầy yêu thương. “Sắt Sắt, ta sẽ cẩn thận, nhưng nàng… nàng quá mê người…” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, ngón tay linh hoạt trêu đùa, cảm nhận sự ẩm ướt, khiến nàng khẽ run. Hắn cúi xuống, dùng môi và lưỡi khám phá nơi ấy, từng cái chạm đều khiến nàng rên khẽ, cơ thể cong lên như dây đàn căng chặt.

“Biểu ca… đừng… ta… ta chịu không nổi…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn, vừa thẹn vừa mê đắm. Nàng bám chặt vào tóc hắn, cảm giác khoái lạc như sóng vỗ, cuốn nàng vào cơn mê.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng nằm xuống chăn, cẩn thận để nàng thoải mái. Hắn cởi bỏ y phục mình, để lộ thân hình rắn rỏi, từng đường nét cơ bắp ánh lên dưới ánh nến. Hắn cúi xuống, hôn nàng thật sâu, đồng thời chậm rãi tiến vào, từng nhịp đều dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. “Sắt Sắt, ta yêu nàng… mãi mãi…” Hắn thì thầm, cảm nhận sự ấm nóng bao bọc, hòa cùng tiếng rên của nàng, trong lều chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và sự gắn bó mãnh liệt.

Khi mọi thứ lắng xuống, Dư Tu Bách ôm nàng vào lòng, tay khẽ vuốt bụng nàng. “Sắt Sắt, ta sẽ trở về, ta thề.” Hắn nói, giọng kiên định, như muốn khắc lời hứa ấy vào tim nàng. Nguyên Sắt Sắt tựa vào ngực hắn, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng nàng mỉm cười, tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi thử thách.

Bình luận

Để lại bình luận