Chương 119

Ngày Dư Tu Bách dẫn quân rời doanh trại, trời Giao Châu phủ đầy mây đen, như báo hiệu một cơn bão lớn. Nguyên Sắt Sắt đứng trước lều, nhìn bóng lưng hắn trên chiến mã, lòng đau như cắt. Nàng nắm chặt tay, cố nén nước mắt, không muốn hắn lo lắng trước khi ra trận. Hắn quay lại, ánh mắt kiên định, giơ tay vẫy nàng, như muốn nói rằng hắn sẽ sớm trở về.

“Sắt Sắt, chờ ta!” Hắn hét lớn, giọng vang vọng giữa gió cát, rồi thúc ngựa lao đi, dẫn theo hàng trăm binh sĩ, khuất dần sau màn bụi.

Nguyên Sắt Sắt trở về lều, tay đặt lên bụng, thì thầm với đứa con chưa ra đời. “Con à, cha con sẽ bình an, chúng ta phải mạnh mẽ, phải không?” Nàng mỉm cười, nhưng lòng lại nặng trĩu. Nàng biết, chiến sự lần này không đơn giản, và Dư Chú, với sự khắc nghiệt của mình, có thể đang đẩy Dư Tu Bách vào hiểm nguy.

Những ngày sau đó, Nguyên Sắt Sắt sống trong lo âu. Sức khỏe nàng ngày càng yếu, thai kỳ khiến nàng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ tinh thần, thêu áo cho con, đọc sách, và nghe nha hoàn kể chuyện để quên đi nỗi nhớ Dư Tu Bách. Nhưng mỗi đêm, khi nằm một mình, nàng không thể không nghĩ đến hắn, lo lắng hắn có bình an hay không.

Một buổi tối, khi gió cát tạm ngừng, một bóng người lặng lẽ bước vào lều. Nguyên Sắt Sắt giật mình, suýt kêu lên, nhưng khi ánh nến chiếu sáng gương mặt người ấy, nàng sững sờ. “Biểu ca!” Nàng lao vào lòng hắn, nước mắt trào ra, không tin rằng hắn đã trở về.

Dư Tu Bách ôm chặt nàng, trên người còn vết máu và bụi cát, nhưng gương mặt rạng rỡ niềm vui. “Sắt Sắt, ta đã hứa sẽ trở về mà.” Hắn thì thầm, hôn lên tóc nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng như liều thuốc chữa lành mọi vết thương.

“Biểu ca… huynh không sao chứ? Ta… ta lo lắm…” Nguyên Sắt Sắt nghẹn ngào, tay nhỏ vuốt má hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương không. Nàng thấy vài vết xước trên tay hắn, lòng đau như cắt.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng ngồi xuống. “Chỉ là vài vết nhỏ, Đông Di đã bị đẩy lùi. Ta không sao, Sắt Sắt, ta chỉ muốn về với nàng.” Hắn nói, giọng tràn đầy yêu thương. Hắn cúi xuống, hôn nàng thật sâu, nụ hôn mang theo sự khao khát sau những ngày xa cách.

Nguyên Sắt Sắt đáp lại, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, cơ thể run lên vì xúc động. “Biểu ca… ta nhớ huynh… ta sợ mất huynh…” Nàng thì thầm, nước mắt lăn dài, nhưng nụ hôn của hắn như xua tan mọi nỗi sợ.

Dư Tu Bách kéo nàng nằm xuống chăn, cẩn thận cởi y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn. “Sắt Sắt, ta cũng nhớ nàng, nhớ đến phát điên…” Hắn thì thầm, hôn từ cổ nàng xuống ngực, xuống bụng, nơi đứa con đang lớn lên. Hắn ngậm lấy nhũ hoa, mút mát thật chậm, khiến nàng cong người, tiếng rên quyến rũ vang lên.

“Biểu ca… huynh… nhẹ chút… con…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay bám vào tóc hắn, vừa thẹn vừa mê đắm. Nàng muốn nhắc hắn cẩn thận, nhưng khoái cảm khiến nàng không thể nói tiếp.

Dư Tu Bách ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy. “Sắt Sắt, ta sẽ nhẹ, nhưng nàng… nàng làm ta không kiềm được…” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, ngón tay linh hoạt trêu đùa, khiến nàng khẽ run. Hắn cúi xuống, dùng lưỡi khám phá, từng cái chạm đều khiến nàng rên khẽ, cơ thể căng chặt như dây đàn.

“Biểu ca… ta… ta không chịu nổi…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cơ thể run lên trong khoái lạc. Nàng bám chặt vào hắn, cảm giác như đang tan chảy dưới những cái chạm của hắn.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng vào lòng, chậm rãi tiến vào, từng nhịp dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. “Sắt Sắt, nàng là nhà của ta… ta yêu nàng…” Hắn thì thầm, hòa cùng tiếng rên của nàng, hai người quấn quýt, như muốn bù đắp cho những ngày xa cách. Đêm ấy, họ quên đi chiến sự, quên đi Dư Chú, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt.

Sáng hôm sau, tin vui đến. Dư Tu Bách được phong làm đại tướng quân, thay thế Dư Chú, người vì vết thương cũ tái phát mà phải lui về hậu phương. Nguyên Sắt Sắt, với cái thai ngày càng lớn, biết rằng hạnh phúc của họ đang đến gần. Nhưng nàng cũng hiểu, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, và nàng sẽ cùng hắn đối mặt, như cách họ đã vượt qua đêm dài ở Giao Châu.

Bình luận

Để lại bình luận