Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Giao Châu, sau cơn bão chiến sự, dần lấy lại sự yên bình. Dư Tu Bách, giờ đã là đại tướng quân, nắm quyền chỉ huy toàn bộ biên cương, mang lại sự ổn định cho vùng đất khắc nghiệt. Dư Chú, vì vết thương cũ tái phát, phải lui về hậu phương, sống trong sự cô độc và hối tiếc, không còn sức ảnh hưởng như trước. Vi Lệ Hoa, mẹ của Dư Tu Bách, đã rời Giao Châu, tìm được hạnh phúc bên người tri kỷ, để lại cho con trai một lời chúc phúc chân thành.

Trong lều lớn của doanh trại, Nguyên Sắt Sắt ngồi bên giường, tay ôm đứa con trai mới sinh, bé nhỏ nhưng khỏe mạnh, thừa hưởng nét anh tuấn của cha và sự thanh tú của mẹ. Đứa bé ngủ say, đôi má hồng hào, khiến nàng không nỡ rời mắt. Nàng khẽ mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng cũng nhớ đến những tháng ngày lo âu khi mang thai, khi Dư Tu Bách còn ở chiến trường.

Cánh cửa lều mở ra, Dư Tu Bách bước vào, giáp bạc đã cởi bỏ, chỉ mặc áo lót giản dị, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ. Hắn nhìn nàng và con, ánh mắt sáng rực niềm vui. “Sắt Sắt, ta về rồi.” Hắn khẽ gọi, bước đến ngồi bên nàng, bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng vuốt má đứa bé. “Con ta giống nàng, đẹp quá.”

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, bĩu môi. “Biểu ca, huynh chỉ biết nịnh! Con rõ ràng giống huynh, mắt to thế kia!” Nàng nói, giọng mang chút nũng nịu, nhưng ánh mắt lấp lánh ý cười. Nàng tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lòng chợt bình yên.

Dư Tu Bách bật cười, ôm lấy cả nàng và con vào lòng. “Sắt Sắt, giống ai cũng được, miễn là con khỏe mạnh, nàng bình an, ta đã mãn nguyện.” Hắn thì thầm, cúi xuống hôn lên trán nàng, động tác dịu dàng nhưng mang theo sự yêu chiều vô hạn. Hắn nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, như muốn nói rằng, dù có con, nàng vẫn là người hắn yêu nhất.

Nguyên Sắt Sắt nhận ra ánh mắt ấy, tim đập thình thịch. “Biểu ca, huynh… huynh đừng nhìn ta thế! Con còn đây mà…” Nàng lí nhí, cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng đôi má ửng hồng đã tố cáo sự thẹn thùng.

Dư Tu Bách nháy mắt, khẽ đặt con vào nôi bên cạnh, động tác cẩn thận như sợ làm bé tỉnh. “Sắt Sắt, con ngủ rồi, giờ là lúc của chúng ta.” Hắn thì thầm, giọng trầm khàn, kéo nàng vào lòng, không để nàng kịp phản kháng. Hắn hôn lên môi nàng, nụ hôn sâu sắc, mãnh liệt, đầu lưỡi quấn quýt, như muốn bù đắp cho những ngày bận rộn không thể gần gũi.

“Biểu ca… huynh… nhẹ chút… ta mới sinh…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay nhỏ đẩy nhẹ ngực hắn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, rõ ràng không thể kháng cự. Nàng biết, dù cơ thể còn yếu, nhưng tình yêu và khao khát dành cho hắn vẫn luôn mãnh liệt.

Dư Tu Bách mỉm cười, bàn tay khéo léo cởi y phục nàng, để lộ làn da trắng mịn, vẫn mịn màng dù vừa trải qua sinh nở. “Sắt Sắt, nàng đẹp hơn bao giờ hết…” Hắn thì thầm, hôn từ cổ nàng xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa, mút mát thật chậm, khiến nàng cong người, tiếng rên ngọt ngào vang lên. Hắn cẩn thận, không để nàng đau, mỗi cái chạm đều tràn đầy yêu thương.

“Biểu ca… huynh… huynh xấu lắm… ở đó… ta… ta chịu không nổi…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, móng tay khẽ cào lên lưng hắn, cơ thể run lên trong khoái cảm. Nàng muốn nhắc hắn nhẹ nhàng, nhưng từng đợt sóng khiến nàng chìm vào cơn mê.

Dư Tu Bách ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy. “Sắt Sắt, nàng là của ta, mãi mãi…” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, ngón tay linh hoạt trêu đùa, cảm nhận sự ẩm ướt, khiến nàng khẽ run. Hắn không vội, dùng môi và lưỡi khám phá, từng cái chạm đều khiến nàng rên khẽ, cơ thể căng chặt như dây đàn.

“Biểu ca… ta… ta không chịu nổi… huynh… mau…” Nguyên Sắt Sắt thì thầm, đôi mắt long lanh nhìn hắn, vừa thẹn vừa khao khát. Nàng bám chặt vào tóc hắn, cảm giác như đang tan chảy dưới những cái chạm của hắn.

Dư Tu Bách mỉm cười, kéo nàng vào lòng, chậm rãi tiến vào, từng nhịp dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. “Sắt Sắt, ta yêu nàng… ta sẽ yêu nàng cả đời…” Hắn thì thầm, hòa cùng tiếng rên của nàng, hai người quấn quýt dưới ánh nến, như muốn khắc sâu tình yêu này vào từng khoảnh khắc. Đêm ấy, họ quên đi mọi sóng gió, chỉ còn lại sự gắn bó mãnh liệt, như lời hứa mãi mãi bên nhau.

Khi mọi thứ lắng xuống, Dư Tu Bách ôm nàng vào lòng, tay khẽ vuốt tóc nàng. “Sắt Sắt, nàng và con là nhà của ta. Ta sẽ cho hai người một cuộc sống hạnh phúc, ta thề.” Hắn nói, giọng kiên định, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Bình luận

Để lại bình luận