Chương 121

Mười năm sau, Giao Châu không còn là vùng đất khắc nghiệt như trước. Dưới sự lãnh đạo của Dư Tu Bách, biên cương ổn định, dân chúng an cư, và doanh trại từng đầy khói bụi giờ trở thành một nơi trù phú. Nguyên Sắt Sắt, từ một cô nương yếu ớt, đã trở thành người vợ kiên cường, mẹ của hai đứa trẻ, một trai một gái, đều thông minh, khỏe mạnh, thừa hưởng tình yêu mãnh liệt của cha mẹ.

Một buổi chiều, ánh nắng vàng rực chiếu lên cánh đồng ngoài doanh phố. Dư Tu Bách, giờ đã là một đại tướng quân uy danh lẫy lừng, đứng cạnh bên Nguyên Sắt Sắt, nhìn hai đứa con chơi đùa. Cậu con trai lớn, Dư Minh, cầm kiếm gỗ, giả làm tướng quân như cha, còn cô bé Dư Nhi thì chạy theo, cười khúc khích, đòi anh trai dạy múa kiếm.

“Sắt Sắt, nàng xem, con chúng ta lớn thật rồi.” Dư Tu Bách quay sang, nắm tay nàng, giọng trầm ấm, ánh mắt tràn đầy tự hào. Hắn siết tay nàng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lòng biết ơn nàng vì đã cùng hắn vượt qua bao sóng gió.

Nguyên Sắt Sắt mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn. “Biểu ca, huynh dạy chúng tốt lắm. Nhưng Dư Nhi giống huynh, nghịch quá, ta lo không quản nổi!” Nàng nói, giọng mang chút trêu đùa, nhưng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nàng nhìn hắn, lòng vẫn rạo rực như thuở ban đầu, dù thời gian đã làm tóc mai hai người điểm bạc.

Dư Tu Bách bật cười, kéo nàng vào lòng, không ngần ngại hôn lên môi nàng trước cánh đồng rộng. “Sắt Sắt, nàng lo gì? Có ta đây, nàng và con chỉ cần vui vẻ, mọi thứ còn lại để ta lo.” Hắn thì thầm, ánh mắt nóng rực, như muốn nhắc nàng rằng, dù bao năm trôi qua, hắn vẫn khao khát nàng như ngày đầu.

“Biểu ca, huynh… huynh đừng làm loạn! Con đang ở kia kìa!” Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, rõ ràng thích sự trêu chọc này. Nàng biết, hắn luôn có cách làm nàng quên đi mọi lo toan, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt.

Đêm đó, khi hai đứa trẻ đã ngủ say, Dư Tu Bách kéo Nguyên Sắt Sắt vào phòng, đóng chặt cửa. “Sắt Sắt, hôm nay nàng trốn ta cả ngày, giờ phải bù cho ta.” Hắn thì thầm, giọng trầm khàn, ánh mắt như lang sói, nhưng tràn đầy yêu thương. Hắn đè nàng xuống giường, hôn nàng thật sâu, đầu lưỡi quấn quýt, mãnh liệt như muốn nuốt trọn nàng.

“Biểu ca… huynh… nhẹ chút… ta… ta không trẻ như xưa nữa…” Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay nhỏ bám vào vai hắn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, rõ ràng khao khát không kém hắn. Nàng đáp lại nụ hôn, cơ thể run lên trong sự quen thuộc và mới mẻ của hắn.

Dư Tu Bách mỉm cười, cởi y phục nàng, để lộ làn da vẫn mịn màng, dù thời gian đã để lại vài dấu vết. “Sắt Sắt, nàng vẫn đẹp như ngày đầu… ta mãi không chán nàng…” Hắn thì thầm, hôn từ cổ nàng xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa, mút mát thật chậm, khiến nàng cong người, tiếng rên quyến rũ vang lên. Hắn dùng tay và môi khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng, từ bụng xuống nơi bí ẩn, từng cái chạm đều khiến nàng run rẩy, chìm trong khoái lạc.

“Biểu ca… huynh… huynh xấu lắm… ta… ta chịu không nổi…” Nguyên Sắt Sắt cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cơ thể căng chặt như dây đàn. Nàng bám chặt vào tóc hắn, cảm giác như đang tan chảy dưới những cái chạm của hắn.

Dư Tu Bách ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy. “Sắt Sắt, nàng là của ta, cả đời này…” Hắn thì thầm, chậm rãi tiến vào, từng nhịp mãnh liệt nhưng đầy yêu thương, như muốn khắc sâu tình yêu này vào tim nàng. Nàng đáp lại, hòa cùng hắn, tiếng rên và hơi thở gấp gáp vang lên, lấp đầy căn phòng. Họ quấn quýt, như muốn khẳng định rằng, dù bao năm trôi qua, tình yêu của họ vẫn nồng nàn như thuở ban đầu.

Khi mọi thứ lắng xuống, Dư Tu Bách ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng. “Sắt Sắt, ta yêu nàng, từ ngày đầu đến ngày cuối.” Hắn nói, giọng trầm ấm, ánh mắt tràn đầy chân thành. Nguyên Sắt Sắt tựa vào ngực hắn, mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lấp lánh.

“Biểu ca, ta cũng yêu huynh, mãi mãi.” Nàng thì thầm, nắm tay hắn, cảm nhận nhịp tim hòa quyện. Ngoài kia, Giao Châu yên bình, con cái họ lớn lên trong yêu thương, và họ, như đôi uyên ương trên khăn thêu, mãi mãi không rời xa.

Câu chuyện của họ khép lại, nhưng tình yêu của họ, như gió cát Giao Châu, mãi mãi bền bỉ, mãi mãi mãnh liệt.

Bình luận

Để lại bình luận