Chương 123

Một buổi sáng sớm, ánh nắng đầu tiên len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt thanh tú của Nguyên Sắt Sắt. Nàng nằm trong vòng tay Dư Tu Bách, cơ thể mệt mỏi nhưng tràn đầy hạnh phúc sau đêm qua. Hắn vẫn ngủ say, lông mày giãn ra, khóe môi cong nhẹ, như đang mơ về nàng và con. Nàng khẽ mỉm cười, ngón tay chạm vào má hắn, lòng biết ơn hắn vì đã cho nàng một cuộc đời trọn vẹn.

“Biểu ca, huynh thật đẹp…” Nguyên Sắt Sắt thì thầm, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng tràn đầy yêu thương. Nàng muốn đánh thức hắn, nhưng lại không nỡ, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tim.

Dư Tu Bách khẽ động, mở mắt, bắt gặp ánh mắt nàng. “Sắt Sắt, nàng lại ngắm ta trộm à? Hửm?” Hắn trêu, kéo nàng vào lòng, môi khẽ chạm lên trán nàng. “Nàng có mệt không? Đêm qua… ta hơi quá, đúng không?” Giọng hắn trầm ấm, mang chút áy náy, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia gian xảo.

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực hắn. “Huynh còn hỏi! Huynh rõ ràng cố ý, nói là nhẹ, nhưng mà… nhưng mà…” Nàng ngừng lại, không biết nói tiếp thế nào, chỉ cảm thấy cả người nóng ran. Hắn đêm qua như một con sói đói, không buông tha nàng, khiến nàng kêu khẽ không biết bao nhiêu lần.

Dư Tu Bách bật cười, ôm nàng chặt hơn. “Sắt Sắt, nàng đáng yêu thế, ta làm sao kiềm chế được? Với lại, nàng là thê tử của ta, ta muốn yêu nàng cả đời.” Hắn thì thầm, cúi xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn khiến tim nàng đập loạn.

Ngoài cửa, tiếng Dư Minh và Dư Nhi cười đùa vang lên, kéo hai người trở về thực tại. Nguyên Sắt Sắt đẩy hắn ra, chỉnh trang y phục, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh. “Biểu ca, con dậy rồi, huynh mau ra chơi với chúng!” Nàng nói, giọng mang chút trách móc, nhưng khóe môi cong lên, rõ ràng hạnh phúc.

Dư Tu Bách đứng dậy, nắm tay nàng, kéo nàng ra ngoài. Dưới ánh nắng sớm, gia đình bốn người quây quần bên nhau, Dư Minh cầm kiếm gỗ khoe cha, Dư Nhi bám lấy mẹ, đòi kể chuyện. Giao Châu, từng là nơi đầy gió cát và chiến sự, giờ là mái ấm của họ, là nơi tình yêu của họ đơm hoa kết trái.

Nhiều năm sau, khi Dư Tu Bách và Nguyên Sắt Sắt tóc đã bạc, họ vẫn nắm tay nhau, ngồi trên đồi cao, nhìn con cháu chơi đùa. Dư Minh, giờ là một tướng quân trẻ đầy triển vọng, cưới một cô nương dịu dàng, sinh ra những đứa trẻ nghịch ngợm. Dư Nhi, với tính cách tinh nghịch như cha, trở thành một nữ tử anh khí, nhưng cũng tìm được ý trung nhân yêu thương nàng hết mực.

“Sắt Sắt, nàng thấy không? Con cháu chúng ta, đều hạnh phúc.” Dư Tu Bách quay sang, nắm tay nàng, ánh mắt vẫn nóng rực như thuở ban đầu. “Nàng là món quà lớn nhất đời ta.”

Nguyên Sắt Sắt mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn, nước mắt lấp lánh. “Biểu ca, huynh cũng là tất cả của ta. Cảm ơn huynh, vì đã yêu ta, che chở cho ta, cả đời này.” Nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào, nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Dưới ánh hoàng hôn, họ nắm tay, nhìn Giao Châu yên bình, lòng biết rằng, tình yêu của họ, như đôi uyên ương trên khăn thêu, sẽ mãi mãi bất diệt. Câu chuyện của họ, từ những ngày đầu đầy thử thách, đã khép lại trong sự viên mãn, để lại một di sản tình yêu cho đời sau.

Bình luận

Để lại bình luận