Chương 116

“Tôi xong rồi.” Tô Duyệt nói.
Lúc này Vương Ngọc cùng Lê An mới quay đầu lại.
Lê An thấy Tô Duyệt nhìn về phía mình, liền đi tới ôm lấy Tiểu Hoàn.
“Tại sao Tiểu Hoàn lại ở đây? Còn Tiểu Nhạc đâu?” Lúc này Tô Duyệt mới hỏi.
Nghe thấy Tô Duyệt nhắc tới Tiểu Nhạc, Vương Ngọc lập tức nhìn lại.
“Bà ngoại cùng với bảo mẫu mang tới, Tiểu Nhạc ở bên ngoài.” Lê An nói.
Tô Duyệt đứng lên đi ra ngoài.
“Tôi đi xem Tiểu Nhạc một chút.”
Vương Ngọc vội vàng đi theo.
“Anh cũng đi!” Vương Ngọc vội vàng nói.
Anh đã thấy qua ảnh chụp của con trai, nhưng vẫn chưa có cơ hội tự tay ôm qua con trai của mình.
Tô Duyệt nhìn thoáng qua Vương Ngọc, không có phản đối.
Ra khỏi phòng, Tô Duyệt liền thấy được mấy người bà ngoại.
Cô ôm lấy Tiểu Nhạc nhìn một chút, nhìn thấy Tiểu Nhạc nhìn thấy mình liền cười vui vẻ, Tô Duyệt liền yên tâm chút.
Sau đó, đem Tiểu Nhạc đưa cho Vương Ngọc.
Vương Ngọc khẩn trương, thân thể cứng đờ nhận lấy Tiểu Nhạc.
Nhìn diện mạo của đứa nhỏ rất giống mình, tim anh đập dồn dập.
Tô Duyệt ở một bên nhìn thấy cảnh này, có chút buồn cười.
Sau đó, cũng không để ý tới hai người đàn ông kia. Mang theo bà ngoại cùng Tiểu Nghệ vào phòng.
Sau đó, không đầy một lát bốn người đàn ông còn lại cũng tới.
Lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng một lúc sau, bốn người đàn ông liền gia nhập lớn quân tranh giành bảo bảo.
Tranh nhau muốn ôm hai bảo bảo.
Trong đó Tiểu Hoàn là được hoan nghênh nhất, sáu người đàn ông thay phiên nhau ôm và không ngừng trêu chọc Tiểu Hoàn.
Ngay cả Vương Ngọc, cũng cảm thấy Tiểu Hoàn đáng yêu hơn Tiểu Nhạc chút.(Chủ yếu là do Tiểu Hoàn càng giống Tô Duyệt hơn.)
Lúc đầu bà ngoại nhìn thấy mấy người đàn ông liền nhíu mày lại, nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông yêu thương hai bảo bảo như vậy, lại giãn mày ra.
Nhẫn nhịn một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau lần ở chung vui sướиɠ này, tiếp theo, sáu người đàn ông bắt đầu lấy hai người vì một tổ, xuất hiện bên cạnh Tô Duyệt.
Làm bạn với Tô Duyệt, đồng thời, giúp đỡ chăm sóc bảo bảo, mua sắm đồ đạc, rất ân cần chu đáo.
Lúc đầu bà ngoại còn rất bài xích, nhưng nhìn thấy thái độ nghiêm túc của mấy người bọn họ, lại thật sự quan tâm đến Tô Duyệt cùng bảo bảo, liền nhịn.
Một tháng sau, bà ngoại trải qua quãng thời gian tâm lý phức tạp, cuối cùng nhịn không được.
Tìm gặp Tô Duyệt, muốn nói chuyện với cô.
Trên mặt Tô Duyệt hiện lên sự né tránh, sau khi do dự một lúc lâu, vẫn là đem những gì trước đó Vương Ngọc đã nói với cô, nói cho bà ngoại nghe.
Sau khi bà ngoại nghe xong, liền giật mình kinh ngạc.
“Cháu……. Cháu nói cái gì?” Sáu người đàn ông? Đều muốn cưới cháu gái của bà?
Hơn nữa, cháu gái lại còn thật sự muốn thu hết?
“Không được! Bà không đồng ý!” Không chờ Tô Duyệt trả lời, bà ngoại liền nói thẳng.
Thật là vớ vẩn!
Làm sao có chuyện một cô gái, cùng sáu người đàn ông?
Chuyện này mà bị người khác biết được, còn không biết bị nói thành thế nào?
“Nhưng là, bà ngoại…….” Tô Duyệt muốn đấu tranh một chút.
“Không có nhưng nhị gì hết. Nếu cháu thật sự thích bọn họ, liền từ mấy người Vương Ngọc, Lục Nhiên và Lê An chọn ra một người.”
“Vương Ngọc đối xử tốt với cháu, cháu cũng thích nó. Vậy liền chọn Vương Ngọc đi.”
“Những người khác, chặt đứt đi.” Bà ngoại nói thẳng.
Tính một chút, trong sáu người đàn ông Vương Ngọc là đáng tin nhất, hơn nữa Vương Ngọc vẫn là ba ruột của Tiểu Nhạc.
Cháu gái cùng với Vương Ngọc là thích hợp nhất.
Tô Duyệt im lặng.
Cô biết bà ngoại lo lắng cái gì, cũng biết, sự lựa chọn của bà ngoại có lẽ là vì tốt cho cô.
Nhưng cô lại không muốn đồng ý.
Chỉ vì trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô phát hiện mình thật sự yêu sáu người đàn ông kia.
Từ bỏ ai, cô cũng đều sẽ có tiếc nuối.
Đồng thời, đối với người bị từ bỏ, cũng là một loại tổn thương.

Bình luận

Để lại bình luận