Chương 117

Thấy thế, bà ngoại có chút tức giận.
“Cháu có biết, kết hôn không chỉ là chuyện của hai người. Bà muốn cháu cùng Vương Ngọc ở bên nhau, là bởi vì Vương Ngọc có năng lực thuyết phục được người nhà của nó tiếp nhận cháu.”
“Còn những người khác, ngoài Lục Nhiên ra, chỉ sợ là căn bản không thuyết phục được người nhà của mình.”
“Huống chi, nếu bị người nhà của bọn họ biết, cháu đồng thời cùng sáu người đàn ông ở bên nhau. Cháu có nghĩ tới, sẽ có hậu quả gì sao?”
Tô Duyệt giật mình run lên một cái.
Cô…….. Thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
“Cháu…….. Có thể không tiếp xúc với người nhà của bọn họ.” Vừa nói ra câu này, Tô Duyệt liền cảm thấy mình có lẽ là quá ngây thơ.
Một ngày hai ngày không tiếp xúc với người nhà của bọn họ còn được, lâu dài, tất nhiên là không được.
Thấy bà ngoại nhìn về phía mình, Tô Duyệt tiếp tục nói: “Cháu……. Thảo luận với bọn họ trước, sau đó lại nói.”
Thấy Tô Duyệt vẫn như cũ không chịu từ bỏ, bà ngoại thở dài.
Đứng dậy, rời khỏi phòng Tô Duyệt.
Nhìn thấy bà ngoại như vậy, trong lòng Tô Duyệt có chút nặng nề.
Sau đó nhanh chóng tìm tới Vương Ngọc, nói ra lo lắng của mình và bà ngoại.
“Ba mẹ anh đều đã mất, chị gái cùng anh cũng không đi lại nhiều. Ở bên anh, em không cần lo lắng vấn đề ở chung với ba mẹ chồng sau khi cưới.”
“Còn những người khác, anh tin tưởng bọn họ cũng có thể xử lý tốt.”
Đôi mắt Vương Ngọc chuyển động một chút, bỗng nhiên nói tiếp: “Nếu không, em cùng anh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Đến lúc đó có danh hiệu Vương thái thái trên người, cho dù những người khác có phát hiện cái gì, cũng không dám nghi ngờ.”
Tô Duyệt có chút tâm động.
Lại cảm thấy, chính mình như thế này có chút không đạo đức.
Nhưng, mặc kệ như thế nào, nghe Vương Ngọc nói như vậy, sự lo lắng trong lòng cô cũng giảm đi không ít.
Vương Ngọc lại dỗ dành Tô Duyệt vài câu, rất nhanh liền đem sự không xác định trong lòng Tô Duyệt, xác định lại lần nữa.
Sau khi kết thúc đem việc này chia sẻ đến trong nhóm.
“Hiện tại Tiểu Duyệt lo lắng người nhà của chúng ta, sẽ phản đối chuyện cô cùng chúng ta. Mỗi người đều tự mình xử lý tốt người nhà của mình đi, nếu là xử lý không được, liền tự động rời khỏi. Bất kể là ai, cũng không thể làm Tiểu Duyệt bị ủy khuất.”
Vương Ngọc vừa nói xong, phía dưới liền xuất hiện liên tiếp năm tin nhắn “thu được”.
Vương Ngọc thấy thế, trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
Rất tốt, mọi người cùng nhau đoàn kết nhất trí, lại cố gắng một chút, là có thể mang Tiểu Duyệt về Thành phố A.
Sau đó, chờ anh cầu hôn Tiểu Duyệt thành công, mọi chuyện liền có thể kết thúc.
Ba ngày sau, mọi người trong nhóm lần lượt báo cáo kết quả, hoặc là thuyết phục được người nhà, hoặc là nghĩ ra chiêu có chút tổn hại, tóm lại là đã giải quyết được nhân tố không xác định người nhà này.
Vương Ngọc nhận được kết quả, liền lập tức đi tìm Tô Duyệt.
Trong phòng Tô Duyệt.
Vương Ngọc đem tình huống của tất cả mọi người nói cho Tô Duyệt nghe.
Tô Duyệt nghe xong, đều sợ ngây người.
Bọn họ vì cô, lại làm ra nhiều chuyện như thế.
Có chút áy náy, đồng thời, người nào đó liền nhanh chóng rơi vào bên trong sự cảm động to lớn.
“Tiểu Duyệt, em phải tin tưởng thành ý của bọn anh. Cùng bọn anh ở bên nhau, bọn anh sẽ không làm em bị ủy khuất.” Vương Ngọc thâm trầm nói.
Một lát sau, lại nói tiếp: “Đồng ý cùng anh trở về Thành phố A đi.”
Tô Duyệt nhìn người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc trước mắt, rất khó để nói ra lời từ chối.
“Ừ.” Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.
Trên mặt Vương Ngọc lập tức xuất hiện sự mừng rỡ.
“Em đồng ý rồi! Tiểu Duyệt, cám ơn em!” Nói xong, anh đứng dậy, liền chuẩn bị ôm lấy Tô Duyệt.
Thấy vẻ mặt Tô Duyệt thay đổi, khi sắp chạm vào Tô Duyệt, Vương Ngọc liền nhanh chóng ngừng lại.
Ai biết, chỉ trong chốc lát, Tô Duyệt thế nhưng chủ động ôm lấy anh.
Vương Ngọc giật mình, nhanh chóng ôm lại Tô Duyệt, một niềm hạnh phúc to lớn càn quét toàn thân anh.
Tiếp theo, liền cúi đầu hôn lên môi Tô Duyệt.
Tô Duyệt hơi giật mình, nhưng lại không có phản kháng.
Vương Ngọc thấy thế, trong lòng vui vẻ không thôi, nhanh chóng hôn sâu hơn.

Bình luận

Để lại bình luận