Chương 119

Vương Ngọc nhìn thấy phản ứng của Tô Duyệt, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi.
Sau đó lại cúi người, hôn lên môi Tô Duyệt.
Dây dưa, triền miên cùng Tô Duyệt, đồng thời, cởϊ qυầи áo của mình ra.
Tô Duyệt từ từ nhắm hai mắt lại, phối hợp với nụ hôn của Vương Ngọc, không dám mở mắt nhìn xem.
Một lúc sau, Vương Ngọc cuối cùng buông ra cô.
Lập tức, cô liền nghe được tiếng cười vui vẻ của Vương Ngọc.
Sau đó, liền cảm giác được thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Vương Ngọc, dán lên người cô.
Thân thể Vương Ngọc nửa chống đỡ, cũng không có đem toàn bộ thể trọng đè lên người cô, lại dán sát da thịt với cô.
Làm cô có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể của anh.
Còn có, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cương cứng của anh.
Tô Duyệt có thể cảm giác được, côn ŧᏂịŧ của Vương Ngọc đã bừng bừng phấn chấn, đang dán tại chỗ giữa hai chân của cô, vừa cứng vừa nóng.
Tim cô đập bình bịch, Tô Duyệt cảm thấy thân dưới của mình đều sắp bị nước chảy tràn lan.
Tiếp theo, không chờ Vương Ngọc nói chuyện, cô liền chủ động mở hai chân ra, hai chân thon dài trắng nõn quấn lên vòng eo cường tráng của Vương Ngọc.
Sau đó, lại tăng thêm chút sức lực, câu dẫn kéo thân thể Vương Ngọc xuống.
Côn ŧᏂịŧ lập tức chạm vào môi huyệt, dẫn tới người đàn ông khẽ rên một tiếng.
Tô Duyệt cũng đồng thời thở gấp ra tiếng, hai chân quấn lấy eo Vương Ngọc càng chặt hơn.
“Ưʍ…… Muốn côn ŧᏂịŧ……” Trong miệng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Trái tim Vương Ngọc run lên, cố gắng chống đỡ thân thể, không để chính mình ép hư Tô Duyệt.
“Em yêu, đừng nóng vội…….” Vương Ngọc khàn giọng nói.
Tiếp theo, đưa một tay ra, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt của mình, cọ xát lên môi huyệt ướt sũng của Tô Duyệt.
Gần một năm trôi qua, tiểu huyệt hình màn thầu vẫn phấn nộn xinh đẹp như cũ, xúc cảm cũng vẫn tốt như trước kia.
Côn ŧᏂịŧ đầu tiên là cọ xát lên môi huyệt một phen, sau khi ướŧ áŧ, lại cắm vào trong môi huyệt, mô phỏng bắt chước động tác trừu sáp, ở trong môi huyệt trên dưới ra vào.
“Ưʍ…… Thật…… Thật thoải mái……” Tô Duyệt cuối cùng cũng khẽ mở mắt ra.
Lập tức, liền nhìn thấy cảnh tượng Vương Ngọc đã chống thân thể lên, đang nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của cô, đồng thời, di chuyển eo, điều khiển côn ŧᏂịŧ cọ xát môi huyệt của cô.
Vương Ngọc nhìn rất nghiêm túc, ngay cả Tô Duyệt mở mắt ra cũng không phát hiện.
Chỉ thấy anh, lại dùng côn ŧᏂịŧ cọ xát môi huyệt của Tô Duyệt một lát.
Sau khi côn ŧᏂịŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt dầm dề, liền cọ đến chỗ cửa huyệt của Tô Duyệt.
Sau đó, vừa mới chuẩn bị cắm vào bên trong tiểu huyệt…..…
Thân thể của Tô Duyệt bỗng nhiên di chuyển về phía trước, trực tiếp ăn luôn côn ŧᏂịŧ của anh.
“Ưʍ……..” Vương Ngọc phát ra một tiếng rêи ɾỉ nặng nề.
Côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt bị thịt mềm bao bọc lấy, thịt mềm ôn nhu lại không mất nhiệt tình quấn lên côn ŧᏂịŧ của anh. Hút đến linh hồn của anh đều sắp thăng hoa.
“Anh……. Muốn động.” Nhìn thấy Tô Duyệt mị nhãn như tơ nhìn về phía mình, Vương Ngọc nhịn xuống ý nghĩ muốn mạnh mẽ thao cắm tiểu huyệt một phen, khống chế sự bạo ngược trong thân thể, đứt quãng nói.
Anh biết thể chất đặc thù của Tiểu Duyệt, nhưng bọn họ cũng đã gần một năm không có làʍ t̠ìиɦ, anh có chút sợ làm bị thương cô.
Tô Duyệt không có trả lời, lại dùng hành động thực tế biểu đạt sự khát vọng của mình.( Hai chân của người nào đó lại dùng sức lần nữa, làm Vương Ngọc dán sát mình càng gần hơn chút.)
Vương Ngọc thỏa mãn cười ra tiếng.
Giữ ổn thân thể, đỡ eo nhỏ của Tô Duyệt, bắt đầu có tiết tấu chuyển động côn ŧᏂịŧ, trừu sáp bên trong tiểu huyệt của Tô Duyệt.
Vương Ngọc một bên trừu sáp, một bên nhìn chằm chằm vào chỗ giao hợp của hai người.
Bảo bối của anh, rõ ràng chỉ có một cái động non mềm nho nhỏ, lại có thể ngậm lấy một căn côn ŧᏂịŧ to dài như vậy.
Có thể đem côn ŧᏂịŧ của anh ăn đến gắt gao, lại phối hợp thêm lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ làm bôi trơn, làm côn ŧᏂịŧ của anh không bị mắc kẹt trong âʍ đa͙σ của cô.

Bình luận

Để lại bình luận