Chương 156

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 156

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đó là khi mặt gương của cô không chịu nổi sự tàn phá của anh nữa, vỡ nát rơi đầy đất.
Chi Đạo đã mặc quần áo cẩn thận, chuẩn bị ra khỏi nơi này. Ánh mắt Minh Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn sâu vào linh hồn cô, vô thanh thắng hữu thanh.
“Chi Đạo, anh vẫn không đồng ý chia tay đâu.”
Chi Đạo tránh ánh mắt của anh, đi về phía trước: “Chúng ta… Đến đây thôi.”
“Anh sẽ cầm giấy báo trúng tuyển đến tìm em.”
“Sau này, anh đừng tới nữa, tôi sẽ không gặp anh. Có khả năng… Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Minh Bạch không nói gì. Bầu không khí im lặng đến kỳ quái, Chi Đạo đột nhiên quay đầu, cô nhìn thấy đôi mắt anh như đang khóc. Khóe mắt đỏ lên, dường như đang khóc, nhưng lại không hề rơi nước mắt.
Chi Đạo nói: “Anh lại muốn lừa gạt, khiến tôi đau lòng cho anh sao?’
Minh Bạch lưu loát lau khóe mắt, giống như không có việc gì, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Ừm, bị em nhận ra rồi.”
Trước khi ra khỏi cửa, thiếu niên đột nhiên túm lấy ống tay áo của cô. Chi Đạo kinh ngạc, theo bản năng giật lại, tránh xa anh.
Minh Bạch thong thả buông tay, cơ thể hơi cứng đờ: “Thật xin lỗi.”
Anh chỉ muốn nói lời xin lỗi vì bẩy ngày này.
Mà câu cuối cùng Chi Đạo nói với anh lại là: Anh mau cầm máu đi.
Sau đó liền đi.

Khi Lý Anh về, Chi Đạo đã yên vị trong nhà. Chi Đạo giúp Lý Anh xoa bóp bả vai, nghe bà than phiền tiền viện phí của Chi Thịnh Quốc quá lớn, trong nhà lại phải đi vay mượn. Đáng tiếc thân thích họ hàng đều không cho bọn họ vay tiền, sợ nhà bọn họ không trả nổi, cho nên bà đành đi vay nặng lãi, Lý Anh muốn Chi Đạo ở nhà ngoan ngoãn nghe lời để cho bà bớt lo.
Chi Đạo chậm rãi tựa đầu vào lưng bà, nói: “Con không muốn đi học nữa. Con muốn ra ngoài kiếm tiền sớm một chút.’
Hai mẹ con tranh cãi hồi lâu, cuối cùng Chi Đạo dùng cái lý do vô cùng tục khí là nhảy lầu để thuyết phục Lý Anh. Lý Anh lau nước mắt nói tùy cô, sau này cô muốn sống như thế nào thì sống, bà mặc kệ.
Cuối cùng, Chi Đạo bán hồ sơ học bạ cho Trần Nghiêu lấy được một khoản tiền lớn, trả được hết tất cả những khoản nợ nần của gia đình. Cô con gái của Trần Nghiêu chọn lớn học Nam Thần.
“Mẹ, chúng ta còn có thể trở lại nơi này không?” Xe lửa chậm rãi lăn bánh về phía trước, Chi Đạo nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, hỏi Lý Anh.
Lý Anh nói:
“Có lẽ vĩnh viễn không thể quay lại.”
“Có lẽ ngày mai sẽ trở về.”

Câu chuyện về quãng thời gian học cấp ba của Chi Đạo kết thúc tại đây.
Bắt đầu với trăm ngàn khúc chiết, cuối cùng cũng có kết thúc cảm động lòng người.
Hồi tưởng lại những hồi ức đó, Chi Đạo đã học được rất nhiều bài học về sự cảnh giác. Nhưng những kí ức về thiếu niên tên Minh Bạch là ấn tượng hơn cả:
Yêu không phải là nghìn bài một điệu. Có thể vì không được vẹn toàn nên mới tấn công, cũng có thể là vì không đủ nên lùi lại. Tính cách và thái độ quyết đình hướng đi của mọi việc.
Con người không phải là thần, không thể khẳng định lần nào mình cũng có thể xử lý được mọi vấn đề, lựa chọn được đáp án tốt nhất.
Mọi người đều là tay mới trong trò chơi tình cảm này, đều cuồng nhiệt đến vết thương chồng chất.
Xe lửa dần rời xa Xuân Thành, ngoài cửa sổ hoàng hôn đã khoác lên chiếc áo vàng cam tuyệt đẹp cho vạn vật, những mảng màu đỏ bắt mắt treo giữa không trung. TV vẫn chiếu những bài quảng cáo vô thưởng vô phạt. Tiếng hét của người bán hàng rong nhỏ dần. Chi Đạo tự thắc mắc, ai sẽ tốt bụng đến mua hàng cho những con người đang vất vả mưu sinh đó? Cuộc sống khó khăn, dù là đắng cay hay ngọt bùi cũng phải chịu đựng mà nuốt xuống. Tiếng xe lửa vang lên.
Vài lữ khách cõng bao lớn bao nhỏ lên xe, Chi Đạo cẩn thận chen lấn trong đám người, cùng họ lên xe.
Tiếng trẻ con khóc lóc đòi uống sữa, tiếng gameshow phát ra từ di động của một thanh niên ăn mặc thời thượng. Chi Đạo đi ngang qua một thiếu nữ mặc váy trắng đang yên tĩnh cúi đầu đọc sách. Cô ấy vừa mới viết xong tên của mình “Hạ Nguyệt”.
Chi Đạo ném túi đồ của mình lên gác để đồ trên chỗ ngồi, chiều cao không đủ khiến cô chỉ có thể rướn người dùng sức đẩy túi xách vào trong. Nào ngờ khóa kéo của túi xách chưa được kéo hết, sạc điện thoại của cô rơi xuống, vừa vặn rơi trên sách của Hạ Nguyệt.
Quyển sách đã được mở đến trang cuối cùng, thiếu nữ vừa lòng, đồng cảm với câu kết thúc, ngón tay thẳng tắp chỉ dọc theo một đoạn văn tự cực kỳ bắt mắt.
Chi Đạo vội vàng nói xin lỗi với cô ấy, khi lấy lại cái sạc vô tình nhìn thoáng qua:
—— Những lời kết thúc, đều là vì mở ra một chương mới.

Bình luận

Để lại bình luận