Chương 161

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 161

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thiếu niên cười thật tươi, má lúm đồng tiền hiện rõ, nghiêm túc nghiêng đầu đánh giá sắc mặt cô: “Vậy vì sao mặt chị cũng nóng như vậy?”
“… Bởi vì thời tiết quá nóng.”
Minh Bạch nhìn cô chằm chằm, đột nhiên ôm chầm lấy eo cô, cắn lên vành tai mẫn cảm, vừa hận vừa oán: “Chị không bao giờ chịu nói lời thật lòng với em. Lúc chia tay thì nói là không thích em, lúc bị cầm tù thì lại nói thích. Không thích em, nhưng thấy em ở cạnh người khác lại ghen. Thích em, nhưng lại yêu đương với người đàn ông khác.”
Anh dụi đầu vào cổ Chi Đạo: “Chị nói xem, có phải chị đang đùa bỡn em không?”
Chi Đạo nhất thời cạn lời. Nội tâm dậy sóng, điên đảo đất trời.
Chuyện này… đúng là có chút khó giải thích. Đủ loại chuyện trước kia, đều là vì sự yêu thích của cô chỉ đến mức độ đó.
Những chuyện xảy ra trên đời này, làm sao có thể dễ dàng phán định ai đúng ai sai. Trong khi Chi Đạo cho rằng hành vi của mình là kịp thời ngăn chặn tổn hải, thì trong mắt Minh Bạch lại là bội tình bạc nghĩa. Anh bám riết không tha, thì sao lại không phải là càn quấy?
Ai cũng có cái lý của mình, ai cũng có cái sai của mình.
Từ từ —
“Đùa bỡn?!” Từ này sao Minh Bạch có thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Chi Đạo còn chưa kịp phản bác, Minh Bạch đã ôm chặt cô gắt gao, bàn tay vuốt ve sau lưng cô, lực độ mềm mại như bùn nước, bao vây cô trong lòng ngực anh.
Minh Bạch nói: Chi Đạo mấy năm nay vẫn không cao lên tí nào. Bế lên vẫn nho nhỏ, mềm mại như vậy.
Đôi tay lại chuyển sang niết má cô, nắm lấy tay phải của cô, đặt lên phần ngực bên trái của anh. Cách 1 lớp vải, Chi Đạo chạm vào vết sẹo kia, thiếu niên vùi mặt vào cổ cô, giọng điệu rầu rĩ.
Minh Bạch nói cô cái gì cũng tốt, nhưng lại luôn làm anh khó chịu.
Chi Đạo trầm mặc nhìn ra đêm tối, trong lòng bàn tay là da thịt ấm áp và tiếng tim đập bình thản của thiếu niên. Đêm nay thật an tĩnh.
Cô hít mũi, buông tay nói: “Để tôi đưa anh về khách sạn trước.”
Phòng Minh Bạch thuê ở tầng 11 của khách sạn Xanh Lục, Chi Đạo bảo Minh Bạch đưa thẻ phòng cho cô mở cửa, rồi đỡ anh vào phòng đặt lên sô pha.
Chi Đạo xoa cái bả vai đau nhức, đi vào phòng vệ sinh, định lấy khăn sấp nước giúp anh rửa mặt cho tỉnh táo lại. Chi Đạo mở vòi nước ấm rót đầy chậu rửa, thử mấy lần đến khi cảm thấy độ ấm đã thích hợp mới chuẩn bị xoay người, bưng ra ngoài. Nào ngờ lại bị Minh Bạch đột nhiên ôm eo từ đằng sau.
Xem ra anh thật sự say rồi, giống như con mèo động dục vào mùa xuân vậy, không ngừng dùng mái tóc mềm mại cọ vào người cô, hôn khắp nơi, khiến cổ Chi Đạo mọc đầy dâu tây.
“Đừng nghịch.” Chi Đạo đẩy thiếu niên ra: “Ngồi lại sô pha đi, tôi giúp anh rửa mặt.”
Minh Bạch ngơ ngác buông Chi Đạo ra, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, ngồi lại sô pha.
Chi Đạo không dám dùng nhiều sức lực, cô sợ sẽ làm tổn thương làn da trắng nõn mỏng manh của thiếu niên. Cô nhìn Minh Bạch thật kỹ, khóe mắt anh rũ xuống, dáng vẻ vô tội, lông mi dài cong vút, chóp mũi cao cao, môi có màu hồng nhạt tự nhiên. Đúng là thiên sinh lệ chất (2). Chi Đạo rũ mắt, kêu Minh Bạch ngẩng đầu, bắt đầu giúp anh lau cổ.
Khi lau đến hầu kết, Minh Bạch không chịu nổi, trái cổ lăn lên lộn xuống.
Mới lau được hai cái, Minh Bạch đột nhiên lật người, đè cô nằm lên ghế sô pha, nắm lấy tay cô duỗi xuống phía dưới hai chân anh.
Thiếu niên nghiêm túc nhìn cô nói: “Nó cứng rồi.”
Thời khắc lòng bàn tay chạm vào quái vật khổng lồ cứng rắn phía dưới, cảm giác sợ hãi quen thuộc lại trỗi dậy. Hình dạng và độ nóng của nó đều khiến người sờ run rẩy. Chi Đạo run sợ, muốn rút tay về. Minh Bạch giữ chặt tay cô lại, không cho cô né tránh, ép cô phải cảm nhận dục vọng mãnh liệt của anh.
“Buông ra.” Chi Đạo không được tự nhiên, ra sức giật tay lại.
Minh Bạch cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô: “Biết vì sao anh phải mặc những bộ quần áo dài không?”
Nơi đó toả ra nhiệt khí nóng bỏng như muốn đốt cháy Chi Đạo, cô ngẩn người nằm trên ghế sô pha, không tự giác mà lại bị anh câu dẫn.
“Bởi vì mấy năm nay nó đã trưởng thành rất nhiều.”
Minh Bạch kéo tay cô bao bọc lấy con quái vật, ma sát trên dưới, cố ý thở dốc bên sườn mặt Chi Đạo, châm ngòi dục vọng của cô.
“Tiểu Minh Bạch trưởng thành. Em có cảm nhận được không?”
Những hồi ức xấu hổ tràn vào trong trí não khiến gương mặt Chi Đạo ửng hồng, cô xấu hổ, vùi mặt vào gối đầu, tự thầm mắng mình nói: “Chi Đạo, sao đột nhiên mày lại như thế”.
Hiện tại, người thiếu niên đó vẫn chủ động dùng mánh khoé quyến rũ cô, trong nháy mắt đã sờ vào nơi riêng tư cô. Cho dù là Minh Bạch như ánh mặt trời của hiện tại, hay Minh Bạch như tuyết trên đỉnh núi lúc trước, đều giống nhau, háo sắc!
Chi Đạo khắc chế cảm giác kì lạ trong thân thể, cứng rắn nói: “Minh Bạch. Anh đừng quên, tôi đã có bạn trai rồi.”
Vừa dứt lời, xương quai xanh của Chi Đạo đã thêm một dấu răng nhợt nhạt của anh. Hô hấp của thiếu niên càng ngày càng gấp gáp.
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, hai tay chống bên sườn mặt cô, ánh mắt nguy hiểm, như diều hâu.
Rồi đột nhiên bình thản lại: “Em có bạn trai?”
Anh chậm rãi nghiêng đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vành tai cô, hạ giọng mê hoặc thiếu nữ dưới thân.
“Chị ơi.”
“Có muốn em trở thành tiểu tam của chị không?”
Giọng điệu nũng nịu buồn nôn, Chi Đạo giống như bị ép ngâm mình trong một cái vại chứa đầy mật ong và giấm, chấn động khó hoàn hồn.
Mùi hương quanh người khiến tâm trí cô mê say.
Minh Bạch ngậm lấy môi dưới của cô: “Anh sẽ càng yêu em hơn bạn trai của em, sẽ càng thương em hơn. So với anh ta, anh càng quen thuộc với mỗi tấc da thịt trên thân thể của em hơn. So với anh ta, anh càng biết cách…”
“Giúp em sảng khoái đến cao trào.”
Đồ khốn kiếp!
Bây giờ uống rượu say rồi cái gì cũng dám nói đúng không! Loại lời cợt nhả, phản xã hội như làm tiểu tam mà anh cũng nói ra được! Quen phải một “Kẻ điên” làm lơ đạo đức, phá hủy trật tự xã hội như anh đúng là nghiệt duyên của cô.
Chi Đạo vội bình ổn cảm xúc: “Anh thật sự say rồi.”
Minh Bạch lắc đầu, hôn lên cổ cô, mùi rượu truyền từ người anh sang chóp mũi cô.
“Anh đang cực kỳ nghiêm túc. Anh tự nguyện muốn làm tình nhân của em. Anh biết em chưa từng quên anh, bằng không em cũng sẽ không tới trường học tìm anh. Anh cũng biết, em đã yêu đương với anh ta một năm, hai người nhất định có tình cảm. Em không muốn chia tay với anh ta cũng không sao, anh sẽ không chia rẽ hai người. Cho nên, hôm nay sau khi anh hạ quyết tâm mới gọi điện thoại cho em.”
“Anh sẽ không yêu cầu em chỉ thuộc về một mình anh nữa. Trước kia em không thích anh, có phải bởi vì anh quá chiếm hữu em không? Hiện tại, anh đã sửa lại cái tính này rồi. Anh chỉ xin một chút sự quan tâm từ em thôi. Em cứ coi như đi trên đường nhìn thấy một con chó hoang đi, đi ngang qua thì đút cho nó miếng thịt là được. Chỉ thế mà thôi.”
Minh Bạch hôn lên môi cô, ánh mắt giấu trong bóng tối
Giọng điệu dịu dàng, nhu thuận: “Có được không?”

Bình luận

Để lại bình luận