Chương 162

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 162

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Thực xin lỗi.”
Minh Bạch buông tay Chi Đạo ra, vùi đầu vào cổ cô, hô hấp nóng rực: “Anh không muốn em khó xử.”
Chi Đạo đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Minh Bạch vẫn đang thì thầm, âm thanh nhỏ bé giống như tiếng kêu đói khát bất lực trong ngõ hẻm tối tăm trống vắng của chú chó con còn chưa dứt sữa.
Được không? Được không?
Nhẹ giọng, nhu thuận, yếu ớt cầu cứu cô.
Minh Bạch phiên bản say rượu khiến trái tim Chi Đạo hoá thành vũng nước, ngón trỏ của cô chậm rãi vuốt ve con quái vật, lướt từ gốc rễ tới đỉnh đầu. Thân hình anh nhẹ nhàng run lên, càng vùi mặt sâu vào cổ cô.
Chi Đạo nhỏ giọng, nói bên tai anh: “Anh có biết, làm tiểu tam là như thế nào không?”
Hai năm trôi qua, thiếu nữ ngây ngô năm nào đã trưởng thành, trải qua tang thương, thân thể đã thành thục, bộ ngực cũng phát triển hơn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên sự nữ tính của phái nữ, hơi thở quyến rũ mê người..
Tay cô như tự có ý thức, xoay người làm chủ, đùa bỡn anh. Xoa bóp, ấn day, vuốt ve lên xuống. Kỹ xảo thuần thục khiến con quái vật vui vẻ, một ít dịch đục chảy ra.
Đã hai năm không ai chạm vào nơi đó.
Minh Bạch siết chặt sô pha, gân tay hiện ra, giật giật, cơ thể căng thẳng. Tất cả mọi tế bào trong cơ thể đều tập trung để khắc chế cảm giác sung sướng muốn phóng ra. Hô hấp hỗn độn, thiếu niên phải cố gắng lắm mới kiềm chế được những tiếng rên rỉ trực trào.
Chi Đạo dùng sức nắm lấy con quái vật, cách một lớp quần mỏng, ma sát lên mã mắt của anh, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng:
“Anh phải nhìn tôi dành hết thời gian rảnh cho anh ấy. Anh phải làm quen với cô đơn vì chỉ khi anh ấy bận, không ở bên tôi được tôi mới nhớ tới anh. Anh phải chứng kiến những lời nói hành động thân mật giữa tôi với anh ấy nhưng chỉ có thể làm bộ như không thấy. Tôi sẽ trả lời tin nhắn cuộc gọi của anh ấy đầu tiên, khi tôi và anh ấy cùng nhau làm tình xuyên đêm, anh chỉ có thể tự mình giải quyết. Hầu hết các ngày nghỉ tôi đều sẽ ở bên anh ấy, còn anh chỉ có thể lén lút gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại vào ban đêm.”
Ánh mắt Chi Đạo tràn đầy khiêu khích: “Anh vẫn còn tình nguyện sao? Hửm?”
Từng câu Chi Đạo thốt ra như con dao cắt vào trái tim anh. Cho dù Minh Bạch biết đây chỉ là bước đầu tiên anh phải chịu đựng, nhưng chẳng thể nào lờ đi cơn đau nhói do vết sẹo truyền đến. Minh Bạch đành phải giấu đôi mắt vào sâu trong bóng tối, thầm mặc niệm một câu “Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn” để bình ổn cơn sóng thần trong lồng ngực.
Bây giờ Chi Đạo chỉ mới dùng mấy lời nói để ép anh từ bỏ mà thôi, anh không nên bực bội vì mấy lời nói suông này. Dù sao, đến cuối cùng, cô quan tâm ai hơn, còn chưa biết được đâu.
Minh Bạch hôn lên cằm cô: “Tình nguyện.”
“Nếu ba người chúng ta đi cùng nhau, tôi sẽ chỉ nắm tay anh ấy. Anh cũng tình nguyện?”
Minh Bạch siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Tình nguyện.”
“Sau này kết hôn…”
Minh Bạch đột nhiên vươn tay che đôi môi đang thốt ra những lời tàn nhẫn của Chi Đạo lại, ánh mắt thiếu niên đượm vẻ đau thương:
“Chị ơi.” Minh Bạch gọi cô.
Giọng điệu mềm nhũn.
“Cầu xin chị, đừng nói nữa.”
Nói xong, Minh Bạch xòe bàn tay, chen vào các kẽ hở trên bàn tay Chi Đạo, rải những nụ hôn nhợt nhạt lên xương quai xanh của cô, hạ bụng chen vào giữa hai chân cô, quái vật áp sát lên quần lót tơ tằm hơi mỏng.
Quần lót mỏng manh bị anh cọ cho lộn xộn, một mảng mép thịt trắng nõn lộ ra trong không khí. Chiếc váy ngắn màu xanh dương hoạ tiết ô vuông trên người Chi Đạo cũng bị vén đến phần eo. Tay cô vô ý thức nắm lấy con quái vật nóng rực, căng cứng của thiếu niên, dường như cũng bị ảnh lây cho cơn say.
“Anh đúng là…” Kẻ điên.
Thiếu niên ghé sát bên tai cô hạ giọng thì thầm mê hoặc: “Anh sẽ làm tốt hơn bạn trai của em.”
Ánh đèn khách sạn lẳng lặng tỏa ra màu vàng ấm áp, hơi thở Minh Bạch tán loạn, bầu không khí dẫn nóng lên, chiếc sô pha nhỏ hẹp nhiễm nhiệt độ cơ thể của cả hai người, nóng bỏng thiêu đốt. Cái áo trên người Minh Bạch xộc xệch, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, cong cong như trăng khuyết.
Minh Bạch hôn lên cổ tay cô: “Anh ta làm gì?”
“Nhiếp ảnh gia.”
“Có tiền không?”
“… Cũng tạm.” Dạo này Vương Hiểu Vĩ khá nổi tiếng, người đến đặt lịch chụp người rất nhiều.
Minh Bạch rũ mắt, ngữ khí nghiêm túc: “Chi Đạo, sau này anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn anh ta.”
Minh Bạch trước mắt, dáng vẻ mềm mại, ngoan ngoãn, giống như con non lông xù xù yếu ớt. Chi Đạo bỗng nhiên nhớ tới cảnh anh hút thuốc lá lúc trước.
Thiếu niên lạnh nhạt nhìn cô bị trói trên bồn cầu, khói thuốc mù mịt mãi không tan. Thiếu niên ấn đầu cô lên gối, đứng sau lưng cô, mạnh mẽ luận động.
Chi Đạo đột nhiên hỏi anh: “Anh còn hút thuốc không?”
“Sau khi em đi thì anh cũng cai thuốc.”
Minh Bạch lại nói: “Sau này anh cũng sẽ không hút nữa.”
Chi Đạo không biết nên trả lời như thế nào. Cô nhìn chằm chằm gương mặt Minh Bạch nhất thời lâm vào trầm tư, nhưng lại càng giống như tỉnh lại:
Mỗi ngày của Minh Bạch trôi qua càng ngày càng tốt, tích cực hướng đến ánh mặt trời. Việc học, nhân duyên, sự nghiệp đều đang phát triển tích cực. Anh đã cai thuốc, tính cách cũng ôn hòa hơn. Cha mẹ anh ly dị, không có người thân, trước kia, điều kiện của anh còn chẳng tốt bằng cô. Nhưng cho dù hoàn cảnh gia đình không tốt, ý chí và dã tâm của Minh Bạch vẫn lớn hơn cô rất nhiều.
Cho dù có đang ở trong tuyệt cảnh, Minh Bạch như cũ, vĩnh viễn hướng về phía trước.
Còn cô thì sao?
/
Không biết thứ gì đột nhiên rơi xuống sàn nhà, tiếng động đột ngột khiến Chi Đạo bừng tỉnh, cô theo bản năng cúi đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Chân Minh Bạch không cẩn thận chạm vào cái túi xách cô đặt trên sô pha.
Túi xách lớn màu nâu rơi xuống, vừa rồi Chi Đạo không kéo khóa khiến những đồ vật trong túi rơi hết ra ngoài. Móc chìa khóa, son môi, khăn giấy, giấy tờ và một ít giấy lộn.
Còn có…
Minh Bạch đứng dậy. Chậm rãi nhặt hai cái ly lăn lốc trên mặt đất lên.
Ly pha lê trong suốt, bên trên có hình vẽ. Một xanh một hồng, hình vẽ cũng là một nam một nữ, đang làm động tác hôn môi đáng yêu.
Khi đặt hai cái ly gần nhau, trong như đôi tình nhân đang hôn nhau.
Minh Bạch nhặt cái ly lên, cầm nó xoay 360 độ dưới ánh đèn, nhìn thật lâu, mới mỉm cười. Má lúm đồng tiền hiện ra, vẻ mặt anh như nắng sớm, hơi cao giọng hỏi cô:
“Đây là ly nước tình nhân của em với anh ta?”
Chi Đạo bừng tỉnh nhìn lại.
Sáng sớm hôm nay, Lý Anh đưa cho cô hai cái ly này, nói là rút thăm trúng thưởng được. Bảo cô giao cho Vương Hiểu Vĩ một cái, kết quả hôm nay bận quá, Chi Đạo cũng quên khuấy đi chuyện này, hai cái ly vẫn luôn đặt trong túi.
Vương Hiểu Vĩ là đối tượng xem mắt do người thân hai nhà giới thiệu cho nhau. Cha mẹ hai người đều lo lắng cho chuyện yêu đương và kết hôn của con cái nên vẫn luôn thúc giục, tạo điều kiện cho hai người. Vốn dĩ Chi Đạo cũng chẳng có hứng thú muốn đi nhưng lại sợ trong lòng Lý Anh không thoải mái, cho nên vẫn đi.
Cô và Vương Hiểu Vĩ rất giống nhau: Hai người đều theo đuổi tình yêu đồng thời cũng luôn bảo trì cảnh giác. Sự vui vẻ do tình yêu mang lại không thể đánh bại sự hoài nghi trong lòng họ. Họ đều là loại người đi đầu trong việc phủ nhận tình yêu.
Cho nên, câu đầu tiên Vương Hiểu Vĩ nói với cô là:
“Ai chơi theo ý người nấy?”
/
Chi Đạo chậm rãi “Ừ” một tiếng, coi như trả lời Minh Bạch.
Ly nước tình nhân. Sau này còn có gì nữa? Quần áo tình nhân? Mũ tình nhân? Còn anh có cái gì? Minh Bạch lục lại hồi ức, bất ngờ phát hiện bọn họ không có một vật đính ước hay kỷ niệm ấm áp nào. Chỉ có vết sẹo từ nhát đao Chi Đạo tặng cho anh.
Minh Bạch lập tức tươi cười xán lạn, lắc lắc cái ly: “Thật xinh đẹp.”
Minh Bạch xoay cái ly trong lòng bàn tay, tinh tế thưởng thức, anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng lướt qua hình trang trí trên cái ly, nhẹ nhàng nói chuyện:
“Tại sao còn chưa đưa cho anh ta? Vì quan hệ của hai người chưa thân mật đến mức đó sao? Không phải đã yêu đương một năm rồi sao? Sao bây giờ mới mua ly tình nhân? Mua nó làm gì chứ? Đã là người yêu của nhau, cùng nhau dùng chung một cái ly không phải tốt hơn sao?”
Minh Bạch đột nhiên đặt hai cái ly sát bên nhau, ngửa đầu, ra vẻ hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
Anh nhìn Chi Đạo.
Chi Đạo muốn dùng thứ đồ chơi rách nát này để tạo kỷ niệm ngọt ngào với người đàn ông khác sao. Minh Bạch nói: “Thứ đồ này không có ý nghĩa gì hết. Chỉ là một cái ly, chẳng lẽ có thể thể hiện tình cảm sâu sắc của hai người? Đúng là ly tốt.”
Minh Bạch lung lay cầm theo cái ly đi đến cạnh cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng: “Để anh xem xem, cái ly này…”
Trước cửa sổ sát đất, cánh tay cầm cái ly của thiếu niên vươn ra ngoài, đôi tay hơi nghiêng, miệng ly hướng xuống, tư thế như đang định thả rơi cái ly.
Từ lúc dùng cả bàn tay để cầm đến khi chỉ còn hai ngón tay. Hai cái ly lung lay trái phải, tính mạng của hai cái ly đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Minh Bạch cúi đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu.
Chi Đạo đến gần anh, bắt lấy cánh tay anh: “Minh Bạch, đừng…”
Cô sợ hai cái ly này sẽ rơi trúng người đi đường.
Gió ngoài cửa sổ khá mạnh, thổi bay áo và tóc của Minh Bạch.
Chẳng qua chỉ là một cái ly mà thôi, Chi Đạo sợ anh làm rơi vỡ nó, dù sao cũng không phải ly của anh! Minh Bạch đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực còn lạnh hơn hầm băng.

Bình luận

Để lại bình luận