Chương 164

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 164

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Không: 【 xin chào 】
Thứ hai rời khỏi khách sạn, buổi chiều yêu cầu kết bạn đã được thông qua thuận lợi. Minh Bạch thấy Vương Hiểu Vĩ đáp lại, mày đẹp lại hơi chau lại. Vốn anh cho rằng ngoại hình người này không tồi, còn tưởng là khó kết bạn, không ngờ tới đối phương lại là kiểu người hoa tâm, bất kì một người con gái nào cũng có thể tán tỉnh.
Minh Bạch động động ngón tay. Anh nằm trên giường trong phòng ký túc xá, thiếu niên phát dục thành công, thân hình cường tráng, hai chân duỗi thẳng đến tận giường của bạn cùng phòng.
Dâu tây: 【 Trời ạ! Không nghĩ tới anh trai nhỏ thật sự đồng ý kết bạn với người ta, người ta còn tưởng sẽ bị từ chối cơ ~】
Vương Tranh nói: “Không ai có thể từ chối một em gái đáng yêu”, Minh Bạch nhịn cơn ghê tởm xuống, tìm sticker cô bé đáng yêu cắn tay.
Gửi đi.
Ngồi trên ghế đá, Vương Hiểu Vĩ nhìn thấy tin nhắn trả lời của người kia lại sờ sờ mi. Không ngờ cô bé “bán trà” này không đi theo con đường nữ tính trí thức, săn sóc gia đình, lại muốn giả vờ làm em gái đáng yêu?
Đáng tiếc.
Anh ấy thích loại hình thiếu phụ hơn.
Hứng thú cũng giảm xuống. Tưởng tượng phía sau màn hình bên kia lại là tên đàn ông thô lỗ đáng khinh, đang gãi chân móc mũi, một câu anh trai nhỏ, hai câu anh trai nhỏ. Da gà da vịt trên người Vương Hiểu Vĩ đột nhiên dựng đứng cả lên.
Không: 【 có chuyện gì? 】
Dâu tây: 【 nghe nói anh trai nhỏ là nhiếp ảnh gia a. Người ta chỉ muốn nhờ anh trai chụp mấy bức hình, người ta thấy kỹ thuật chụp ảnh của anh trai rất tuyệt nha ~】
Vương Tranh nói: Khi em gái đáng yêu nói chuyện, cuối câu nhất định phải có mấy từ cảm thán như a, nha, nhé, nè… còn câu nào cũng phải gọi người kia là anh trai nhỏ, làm nũng bán manh, dùng tất cả tuyệt chiêu khiến người đối diện mềm thành bùn.
Minh Bạch nghĩ cả ngoại hình và khí chất của Vương Tranh đều không khác Vương Hiểu Vĩ lắm, hơn nữa hai người đều họ Vương, có lẽ loại hình yêu thích cũng giống nhau đến tám chín phần mười.
Minh Bạch đè trái tim đang cực kỳ không khoẻ lại.
Anh nhịn.
Minh Bạch lại gửi thêm một tấm ảnh chụp.
Lần trước có người chụp lén anh dưới cây hoa anh đào. Thiếu niên trong ảnh chụp chỉ lộ ra mỗi sườn mặt, đứng dưới cơn mưa hoa anh đào, tạo thành cảnh tượng tuyệt mỹ. Vương Tranh đùa giỡn, photoshop bức ảnh đó thành nữ, trộm đăng lên trên mạng. Minh Bạch có làn da trắng nõn hiếm thấy, ngũ quan sắc bén được phần mềm tô tô vẽ vẽ, thêm một lớp filter là tức khắc biến thành một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp quyến rũ, cộng thêm bầu không khí lãng mạn dưới tán hoa anh đào, bức ảnh mới đăng lên được một ngày đã được trăm vạn lượt thích và chia sẻ. Thậm chí còn thực sự có mấy tên thẳng nam tin tưởng, không ngừng bình luận nhắn tin cho Vương Tranh hỏi xin phương thức liên hệ của “Nữ sinh” trong ảnh. Ngoại trừ mấy người bạn thân trong trường, không có ai biết người trong bức ảnh đó là anh. Minh Bạch lười đi tìm mấy tấm hình mỹ nữ trên mặt, lại nghĩ Vương Hiểu Vĩ mới chỉ gặp anh có mỗi một lần, chắc ấn tượng cũng không sâu lắm. Người trong tấm ảnh chụp này hoàn toàn khác với gương mặt mình ngoài đời, hẳn là Vương Hiểu Vĩ sẽ không nhận ra.
Con người là động vật thị giác.
Trong thời lớn mà tình yêu bị coi như một món ăn nhanh thế này, có quá nhiều người có thể nhất kiến chung tình với một bức ảnh.
Dâu tây: 【 anh trai xem người ta như vậy… có thể chụp đẹp không? 】
Người trong ảnh chụp xinh đẹp tuyệt luân, Vương Hiểu Vĩ híp mắt, phóng to hình ảnh, nhìn kỹ một hồi lâu. Đột nhiên bật cười, hứng thú đã quay trở lại, vội vàng thoát khỏi bức ảnh, mười ngón tay bay múa, đánh chữ trả lời.
Không: 【 Em rất xinh đẹp. 】
【 nếu không ngại chúng ta tâm sự nhiều hơn nhé? 】
Quỷ háo sắc.
Minh Bạch thiếu chút nữa đã ném bay chiếc điện thoại ra khỏi giường.
/
“Hứa Nghiên, đừng lấy cớ làm bài tập nhóm để hẹn gặp tôi nữa.”
Chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng đã vang lên một hồi lâu, Minh Bạch rũ mắt, thu dọn sách vở, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.
Hứa Nghiên không nghĩ tới anh sẽ nói trắng ra như vậy, cô ta đứng trước bàn anh, ngây người thật lâu mới run run hỏi anh: “Cậu có… Người mình thích?”
“Ừ.” Minh Bạch ngước mắt nhìn cô ta.
“Cho nên cô ấy không thích tôi quá thân mật với người khác.”
Hứa Nghiên cảm thấy hình như cô ta vừa gặp ảo thính, lỗ tai có vấn đề, nói chuyện cũng gian nan: “Cô ấy là … Bạn gái của cậu?”
“Ừ.” Vẫn luôn là.
/
Từ ngày Vương Hiểu Vĩ đồng ý kết bạn với Minh Bạch, hai người đã nói chuyện phiếm với nhau suốt năm ngày.
Từ 8 giờ sáng đến 11 giờ tối, trừ thời gian đi học ăn cơm, Minh Bạch đều giả vờ làm em gái đáng yêu mờ ám với Vương Hiểu Vĩ. Buổi sáng mỗi ngày gọi Vương Hiểu Vĩ rời giường, an ủi những chuyện phiền lòng trong công việc của anh ấy, còn thỉnh thoảng gửi thêm mấy câu tán tỉnh lộ liễu, gợi lên hứng thú của Vương Hiểu Vĩ. Nội dung nói chuyện của hai người phát triển từ những vấn đề xã hội cho đến vấn đề thế giới, rồi đến những chuyện thần bí kỳ lạ, còn phải nói những lời âu yếm giữa nam nữ.
Lại còn phải chơi game với Vương Hiểu Vĩ, dẫn anh ấy đánh boss, rõ ràng chiến tích tệ hại, chín ván thắng 1, còn phải giả vờ làm em gái yếu đuối, giả mù sa mưa mà khen Vương Hiểu Vĩ: “Anh trai nhỏ thật là lợi hại a ~”.
Đủ rồi! Có ai đối tốt với tình địch như anh không?! Còn phải quan tâm đến chuyện con mèo nhà Vương Hiểu Vĩ vừa sinh năm con mèo con. Mấy thứ chuyện linh tinh gì thế này!
Còn phải nghe mấy lời cợt nhả của Vương Hiểu Vĩ khi uống say nữa.
Không: 【 bảo bảo, anh uống say. 】
Minh Bạch nắm chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi.
Dâu tây: 【 Sao thế? Tâm trạng không tốt sao? 】
Vương Hiểu Vĩ xoa xoa cái trán, đầu hơi choáng váng, xiêu xiêu vẹo vẹo trả lời Minh Bạch.
Không: 【 Anh chỉ đang suy nghĩ một chuyện 】
【 người con gái tri kỷ như em quả là khó gặp 】
Đụng phải tường Nam vẫn không quay đầu (1)? Muốn đâm đến chết sao?
So xem ai biết nói lời âu yếm hơn? Sao anh cho thể thua Vương Hiểu Vĩ được? Minh Bạch bạch bạch đánh chữ.
Dâu tây: 【 Anh trai nhỏ cũng là người đàn ông tốt khó gặp nha ~ Để gặp được anh, có lẽ em đã dùng hết may mắn của cả đời này. 】
“Vương Tranh, lấy cái chậu giúp tao.”
Vương Tranh nhướng mày nhìn anh: “Mày cần chậu làm gì?”
“Tao muốn nôn.”
/
Trong khoảng thời gian này, Minh Bạch không hề gọi điện thoại cho Chi Đạo, cũng không nhắn tin nói chuyện. Bởi vì đêm đó cô đã nói: vẫn còn tình cảm với anh. Minh Bạch còn tưởng rằng chuyện của hai người sẽ có chuyển biến, kết quả lại trở lại điểm khởi đầu, bây giờ Minh Bạch không thể đoán ra suy nghĩ của cô.
Từ thứ hai đến thứ sáu đều có tiết học, chỉ có cuối tuần anh mới có thời gian về Xuân Thành tìm cô. Đã năm ngày Minh Bạch không được gặp Chi Đạo, mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát và những nguy hiểm tiềm tàng dần dần làm anh hoảng hốt. Minh Bạch luôn có cảm giác, vào lúc anh không có ở đó, cô và Vương Hiểu Vĩ sẽ cọ xát ra tình cảm.
Nhìn không thấy thì càng không yên tâm, càng ngày càng nóng vội. Tối thứ sáu, Minh Bạch không nhịn nổi nữa, gửi tin nhắn thăm dò .
Dâu tây: 【 Có phải anh có bạn gái rồi không? 】
Một phút sau.
Không: 【 ừ có, làm sao vậy? 】
Sao tên Vương Hiểu Vĩ này lại dám hào phóng thừa nhận như thế? Cái tên tra nam này, trước mặt thì yêu đương với Chi Đạo, sau lưng lại chơi trò mập mờ với anh. Rốt cuộc Chi Đạo có mở mắt chọn người không đấy?! Minh Bạch tức giận, mặt lạnh như băng sương.
Cô muốn ở cùng loại người này cả đời sao? Đầu óc vứt đâu rồi?! Đút cho chó ăn rồi sao?!
Dâu tây: 【 kỳ thật, người ta đã từng gặp anh trai nhỏ, cho nên mới muốn kết bạn với anh trai. Thì ra anh trai đã có bạn gái, anh thân mật với người ta như vậy, người ta còn tưởng anh cũng thích người ta cơ. 】
Người bên kia mãi không trả lời tin nhắn, Minh Bạch rũ mắt.
【 nếu anh trai không thích người ta, vì sao lại tình nguyện nói chuyện với người ta nhiều ngày như vậy? Anh trai thực sự không có tình cảm với người ta sao? 】
Vương Hiểu Vĩ lười biếng nằm trên sô pha, cúi đầu uống một hớp trà cẩu kỷ. Cảm thán mình quả là già rồi.
Không: 【 em muốn làm gì? 】
Dâu tây: 【 người ta không muốn làm người xấu, nhưng người ta cũng không muốn làm tiểu tam. Anh trai chia tay với bạn gái được không? Chỉ cần người ta nghĩ đến cảnh anh và cô ta ở cạnh nhau là người ta đã không chịu nổi rồi. Anh trai nhỏ, có được không? 】
Trầm mặc hai phút, hai người đều cầm di động nhìn chằm chằm màn hình. Ánh sáng xanh hất ra từ màn hình di động chiếu lên khuôn mặt điển trai đầy suy tư của hai người.
Không: 【 được 】
【 nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, gọi anh một tiếng…】
Bá.
Minh Bạch đọc hết tin nhắn trả lời của Vương Hiểu Vĩ, tức giận nhét cái điện thoại xuống dưới gối đầu, nhắm chặt mắt lại, miệng mắng chửi người không chút lưu tình.
/
Hôm nay là thứ bảy. Vương Hiểu Vĩ nói tối nay có chuyện quan trọng muốn nói, muốn cô xin nghỉ, hai người hẹn gặp. Chi Đạo dựa theo địa chỉ mà anh ấy đưa, gọi xe taxi đi đến.
Cho dù đang là mùa hè, tiệm lẩu vẫn kín người hết chỗ, Chi Đạo gian nan mãi mới tìm được Vương Hiểu Vĩ trong trong đám người đông đúc ồn ào. Vương Hiểu Vĩ ngồi trong góc, vẫy tay với cô.
Vương Hiểu Vĩ thân sĩ kéo ghế ra cho Chi Đạo, rồi lại lấy thực đơn đưa cho cô, ý bảo cô tự chọn món mình thích.
“Sao anh lại đột nhiên hẹn gặp em?” Chi Đạo thong thả đặt túi xách xuống.
“Có chuyện quan trọng.” Vương Hiểu Vĩ ưu nhã, cẩn thận dùng nước nóng súc rửa chén đũa.
Chi Đạo mỉm cười: “Thật sự muốn đính hôn?”
“Đã thỏa thuận với nhau là ai chơi theo ý người nấy.” Vương Hiểu Vĩ cười cười: “Không nghĩ tới động tác của em lại nhanh nhẹn đến vậy.”
Chi Đạo nghi hoặc nhướng mày.
Đồ ăn chậm rãi được bưng lên, Chi Đạo ăn chay, ngẫu nhiên mới ăn mấy món không cay để đổi vị. Vương Hiểu Vĩ chu đáo giúp cô thả đồ ăn vào bên khay nước canh xương, còn thịt của mình thì cho hết vào khay nước cay.
Lát thịt dần dần nổi lên, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, Vương Hiểu Vĩ nhìn Chi Đạo, hai tay chống trên bàn.
Anh ấy nói: “Anh cảm thấy chúng ta không thích hợp.”
Chi Đạo chậm rãi buông đũa: “Hả?”
“Trong lòng em có người.” Vương Hiểu Vĩ chỉ chỉ ngực cô, lại lắc lắc ngón trỏ: “Không giống anh.”
Có người thì như thế nào? Chi Đạo nhẹ nhàng cúi đầu: “Em cảm thấy chúng ta như vậy khá tốt. Không có hy vọng sẽ không thất vọng.”
Vương Hiểu Vĩ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lại cầm lấy đôi đũa, vừa gắp thịt vừa nói: “Ăn trước rồi nói.”
Hai người im lặng ăn đến khi đã no bảy phần, mấy món ăn chay đã hết sạch, Vương Hiểu Vĩ mới lau miệng, nghiêm túc mặt nói với Chi Đạo:
“Anh cảm thấy, con người thứ gì cũng nên thử một lần mới tốt. Cậu ta đã tình nguyện ý hạ mình, dùng loại thủ đoạn ba xu kia để theo đuổi em. So sánh hai người với nhau, em quá bị động, trốn tránh.”
Chi Đạo nhẹ nhàng run lên: “Cái gì?”
Vương Hiểu Vĩ vươn vươn vai đứng dậy: “Dù sao anh cũng không muốn bị cậu ta quấn lấy.”
Vương Hiểu Vĩ học nhiếp ảnh chuyên nghiệp, có nghiên cứu sâu sắc về bố cục bối cảnh và cơ thể con người. Xuất phát từ sự mẫn giác với cái đẹp, chỉ cần gặp qua những thứ xinh đẹp kinh diễm là anh ấy sẽ không quên được. Người con gái trong bức ảnh kia, Vương Hiểu Vĩ phải lục lọi trí nhớ thật lâu mới nhớ ra là ai. Chẳng cần tự hỏi cũng biết Minh Bạch chỉ có thể lấy được số WeChat cá nhân của anh ấy ở chỗ Chi Đạo. Mục đích của chàng thiếu niên này chẳng cần nói cũng hiểu.
Cũng vì thế mà Vương Hiểu Vĩ mới có hứng thú tiếp chuyện với Minh Bạch.
Quấn lấy anh ấy? Bông hoa sa mạc Minh Bạch đã quay lại rồi? Chi Đạo đột nhiên đứng dậy, thấp giọng hỏi Vương Hiểu Vĩ: “Minh Bạch? Anh ấy uy hiếp anh?”
“Không có.”
Là sắc dụ.
Vương Hiểu Vĩ bật cười thành tiếng: “Tự em hỏi cậu ta đi.” Rồi nhéo cằm, nghĩ nghĩ nói:
“Nhưng chắc là cậu ta sẽ không tình nguyện nói ra…”
“Hoặc là…” Chẳng lẽ Minh Bạch nói bản thân muốn làm tiểu tam?
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Vương Hiểu Vĩ cắt ngang.
“Tiền bữa cơm chia tay đã thanh toán, hai chúng ta có duyên gặp lại.”
Nói xong, Vương Hiểu Vĩ đột nhiên vỗ bộp cái lên trán, vẻ mặt xin lỗi: “Quên mất không nói.”
Trong tiệm lẩu, bầu không khí náo nhiệt sôi trào, giống như trái tim trong lồng ngực Chi Đạo, ầm ĩ khắc khẩu không thôi.
Khí thế không ngừng đi lên.
“Siêu thị có camera.”
“Lần sau lúc hôn nhau nhớ chú ý một chút.”

Bình luận

Để lại bình luận